Cười Đáp Trả Thanh Xuân

• Nhạc: Ngu Yên
• Thơ: Cố Quận, của Lê Thị Huệ
• Trình bày: Nguyễn Thảo
• Đọc thơ: Đặng Ngọc Phụng
• Hòa âm & phối khí: Lý Giai Niên
• Ghi âm & Final mix: Studio LGN
• Photo & graphics: MarcMarc

Tôi có anh bạn sống đời khá giả.  Anh gửi con đi học piano.  Một lần họp bạn bè tại tư gia, sau bữa ăn tối thịnh soạn, anh mời mọi người ngồi quanh cây đàn để thưởng thức tiếng đàn của con mình.  Đứa bé tuy nhỏ tuổi nhưng tỏ ra có năng khiếu về nhạc.  Tôi mê man thưởng thức tiếng đàn như mưa rơi gió cuốn trong bản Fantasie Impromtu, như ánh trăng dịu dàng trong Moonlight Sonata… Cho đến khi tiếng đàn đổi qua khúc Fur Elise, tôi nghe anh bạn tôi lên tiếng, “Bài này mới hay nè.  Nãy giờ nghe đàn mà buồn ngủ muốn chết.”

Nhạc ru ngủ.  Tôi nghe cụm chữ này từ thời còn nhỏ.  Nhưng chúng mang một ý khác trong thời chiến tranh.  Nhạc phản chiến là loại nhạc ru ngủ, làm nản lòng các chiến sĩ ngày đêm ngoài trận tuyến.

Nhưng tôi nghĩ, những ca khúc vay mượn những óng ả của giai điệu quen tai cũng như từ ngữ đã được dùng quá nhiều, đã trở thành cliché, là một loại ru ngủ khác.  Ru ngủ văn hóa.  Văn hóa ngủ thì không thể năng động tiến tới tương lai, không thể theo kịp văn hóa thế giới.

Cố Quận là bài thơ của Lê Thị Huệ, được Ngu Yên phổ nhạc năm 1998.  Tôi ghi âm  và phát hành trong cuốn CD Bóng Nắng Khuya năm 2001.

Nhiều người nghe xong đã phản đối, “Nhạc gì mà nói năng thô cộc; câu ‘thử vất cảm xúc vào thùng rác’ nghe thật chướng tai.”

Tôi bảo, “Âm nhạc đâu phải lúc nào cũng để ru ngủ đâu.  Các bạn cứ thử quăng cái định kiến đó vô thùng rác rồi xem sao.”

Khi tôi hát ca khúc này, tôi chỉ cảm đôi cánh thiên thần mở rộng, và gió thì lồng lộng thổi.  Tôi đã bay thật cao…

Nguyễn Thảo, 04/2023

Cười Đáp Trả Thanh Xuân

Đứng ngã tư đường
Nhai mẩu bánh mì
Chung quanh, một bầy đàn ông âu yếm hôn nhau

Tôi no nê cánh gió thiên thần
Đáp xuống trần gian tục lụy
Đứng trước hiên nhà bơ vơ

Thử vất cảm xúc vào thùng rác
Thử vất cảm xúc vào thùng rác
Đi, đi như mọi người

Thử vất cảm xúc vào thùng rác
Thử vất cảm xúc vào thùng rác
Tôi nhủ lòng
Thôi không viết bài thơ

Bây giờ đứng lừa đuổi chiều cố quận
Lòng rưng rưng
Nắm tay cùng thanh xuân đi qua phố hoa đèn
Ôm sợi tóc xước thời gian
Tôi thả thời gian lùa mái tóc theo gió
Bay theo ngập ngừng đêm tối

Tôi vớt vội nụ tình hồng dễ thương chân thật nở quỳnh hương
Nhưng bất ngờ
Giữa dòng thời gian vội vã
Có người đàn bà lỡ thì rên xiết
Khi cười đáp trả thanh xuân

Đứng trước hiên nhà
Đau đớn hoan lạc
Tôi nhủ lòng…

Thử vất cảm xúc vào thùng rác…
Thử vất cảm xúc vào thùng rác…

Quái Vật

• Nguyên tác: Creep
• Nhạc & lời: Mike Hazelwood & Albert Hammond
• Lời Việt: Nguyễn Thảo
• Trình bày: Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm:  ElevenSixteen Soundscape
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Photo & graphics: MarcMarc 

NT:  Tôi hơi bị ám bởi quái vật.

Tôi nghĩ, mọi người đều mang trong mình những con quái vật.  Có con nhỏ.  Có con lớn.  Có con khá im lặng, vô hại.  Có con dữ dằn, gây bao khốn đốn, khó khăn.

Tôi lại nghĩ, mỗi thời kỳ trong đời, những con quái này biến dạng thay hình.  Thuở bé thơ, chúng nó hay rình nấp trong những góc tối, dưới giường, dưới gầm bàn, trong hóc kẹt tối thui.  Tuổi học trò thì nghe người lớn dặn dò cẩn thận vì chúng xuất hiện khắp nơi, nhiều nơi mà ta không thể ngờ; vô ý là bị chúng tóm cổ bắt đi luôn, không bao giờ gặp lại cha mẹ anh chị em.  Vào đời rồi, nhìn quanh nhìn quất, mới ngẫm ra chúng như là ký sinh trùng đã luôn luôn nằm trong mình.  Tìm bên ngoài chi cho mất công.

Chúng được truyền từ đời này qua đời khác như căn bệnh.  Chúng lại được xã hội chăm chút qua văn hóa, giáo dục, tôn giáo.  Chúng sinh sôi nảy nở thật mau lẹ. Chúng chờ đợi như thú dữ rình rập con mồi.

Nghe tôi than thở về quái vật, bạn bè chê tôi nhảm nhí.  Lại nói nhỏ sau lưng, nhìn thấy cũng sáng sủa nhưng sao hơi kỳ kỳ.

Không phàn nàn nữa, thì tôi lại sanh ra cái tật hay rình nó.  Làm một chuyện gì, tôi đều phải tự hỏi nó có nhúng tay vô không?  Trước khi nói ra một câu, tôi phân vân không biết nó có gây ảnh hưởng gì khiến tôi suy nghĩ như vậy không?  Và như vậy mà tôi bận rộn suốt ngày.

Tôi nghe được bài nhạc Creep của nhóm Radiohead.  Cứ như tìm được tri âm. 

Quái Vật

Được thấy em một lần kia
Mà chỉ lén đưa đôi mắt trông
Tỏa sáng như là thiên thần
Làm mắt cay lệ rưng
Nhẹ thướt tha tựa tơ trời
Thật giống như trong mơ
Ôi trông em đẹp chết người
Nhan sắc em thật chết người

Còn mình sao gớm ghiếc
Nhìn giống quái vật
Đâu ai muốn ta nơi đây
Vì ta chẳng giống ai!

Chẳng thà sống như tù khổ sai
Chỉ vì muốn luôn được có em
Lòng ước ao mình là thiên tài
Hình dáng trông thật đẹp trai
Được có em hoài mê muội
Thèm muốn ta thiết tha
Em luôn luôn đẹp khác thường
Mà mình không được gì khác thường

Vì mình trông gớm ghiếc
Nhìn giống quái vật
Đâu ai muốn ta nơi đây
Thật ta chẳng giống ai!

Ôi, ôi, sao em lánh xa ta, thật xa,
Em tránh xa ta
Thật xa.
Sao em tránh...

Chỉ ước muốn em được vui hoài
Được sống mãi như trong mơ
Mong em luôn đẹp diệu kỳ
Lòng thấy chẳng còn muốn gì
Vì mình luôn gớm ghiếc
Nhìn giống quái vật
Ta muốn trốn xa nơi đây
Vì ta chẳng giống ai!
Vì ta chẳng giống ai!

Creep

When you were here before
Couldn't look you in the eye
You're just like an angel
Your skin makes me cry
You float like a feather
In a beautiful world 
And I wish I was special
You're so fuckin' special

But I'm a creep
I'm a weirdo
What the hell am I doing here?
I don't belong here.

I don't care if it hurts
I want to have control
I want a perfect body
I want a perfect soul
I want you to notice
When I'm not around
You're so fuckin' special
I wish I was special


But I'm a creep
I'm a weirdo
What the hell am I doing here?
I don't belong here

Oh, oh
She's running out again
She's running out
She's run run run run

Whatever makes you happy
Whatever you want
You're so fuckin' special
I wish I was special
But I'm a creep
I'm a weirdo
What the hell am I doing here?
I don't belong here
%d bloggers like this: