Em Chị

Nhạc & lời: Ngu Yên
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lý Giai Niên
Ghi âm & Final mix: Studio LGN
Photo & graphics: MarcMarc

Em Chị là một ca khúc tôi thích hát nghêu ngao mỗi khi thấy lòng buồn bã. Nhất là những buổi chiều mây xám như phết tro trên trời. Tôi thường nhớ lại Nha Trang và nhớ một người chị, như một người ngồi học dưới đèn đường nhìn lên cửa sổ nhà ai, thấy ai, thấy quen, rồi thương nhớ mơ mòng. Rồi người học trò đi học xa, rời bỏ thành phố. Bỗng dưng có ý nghĩ, chị ấy sẽ nhớ đến mình, sẽ buồn, sẽ chờ đợi, dù chưa quen. Và bài hát bắt đầu từ: “Mai em đi theo gió cho chị buồn trằn trọc đêm khuya…. Em xa rồi chị biết thương ai…” Cái tưởng tượng thật ghê gớm. Nó bắt ép người chị phải yêu thương dù không biết đang yêu ai: “Em mang theo đôi mắt cho chị nhìn cuộc đời âm u. Em mang theo câu hát cho chị chờ nghẹn ngào tháng ngày…”  Rồi bài hát lai vãng một thời gian khá lâu, cho đến khi tôi quen biết hai người bạn gái, hai nghệ sĩ đáng yêu, mối tình họ yêu nhau khiến tôi suy nghĩ, chạnh lòng, phần điệp khúc ra đời với ẩn dụ cành hoa gãy sau vườn nhà. Nơi nhà thơ Cao Đông Khánh đeo đuổi một trong hai cô bạn mà không biết cô không yêu đàn ông. Lẽ ra, tôi nên viết cái tát tai từ chối vào bài nhạc nhưng e rằng vẻ lãng mạn sẽ bỏ đi nên chọn cành hoa gãy viết thế. Tôi viết câu nhạc này cho Khánh: “Rồi mai này khi cành hoa gãy, em phương xa có giữ kỷ niệm, một mùi hương quen… Đêm xa nhau, còn giọt nước mắt, lau vội vã, quay lưng…

Giờ đây, Khánh đã qua đời khá lâu, hai người bạn gái biệt tích, mấy mươi năm rồi, chỉ còn bài hát để nghêu ngao mỗi khi nhớ lại một thời. Một trong số hiểm họa làm người là tính lãng mạn, tuy nhiên, nó mang lại những niềm vui cuồng nhiệt của những ngày phù phiếm. Sau đó, thỉnh thoảng nó quay trở về, mang theo chút êm đềm, cảm động, tiêng tiếc, “ Bao lâu em không đến, đau lòng chị hát, con tim vụt bay, theo gió…”

Chuyện ngồi học dưới cột đèn đã hơn 50 năm. Chuyện của Khánh của hai em đã hơn 20 năm. Chuyện bây giờ ngồi viết, hát lẩm nhẩm, kéo dài 70 năm. Đời người thật khô cằn nếu không có lãng mạn.

Ngu Yên

Em Chị

Mai em đi theo gió 
Cho chị buồn trằn trọc đêm khuya
Mai em đi theo nắng
Cho chị chờ vàng vọt nắng về
Mai em đi theo mây
Mây theo mưa
Ướt tóc chị đứng chờ mưa
Em xa rồi, chị biết thương ai?

Em mang theo đôi mắt
Cho chị nhìn cuộc đời âm u
Em mang theo câu hát
Cho chị chờ nghẹn ngào tháng ngày
Em mang em đi mất
Quên ngày vui cũ
Quên người mong nhớ giữa xuân phai…

Vườn sau nhà có cành hoa nở
Ngày em đi, hoa héo đưa người
Chị hái vào giấu trong giấc mơ
Hoa thao thức, giấc mơ phai

Rồi mai này, khi cành hoa gãy
Em phương xa có giữ kỷ niệm
Một mùi hương quen?

Đêm xa nhau, còn giọt nước mắt
Lau vội vã quay lưng

Bao lâu em theo nắng
Cho đời chị nhạt nhòa mưa rơi
Bao lâu em xa vắng
Cho tình chị dần dà héo mòn
Bao lâu em không đến
Đau lòng chị hát, con tim vụt bay theo gió
Bao lâu em không đến
Đau lòng chị hát
Đêm đêm chị hát
Tiếng hát vụt lên như khóc…

Bóng Nắng Khuya

Nhạc & lời: Ngu Yên
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lý Giai Niên
Ghi âm & Final mix: Studio LGN
Photo & graphics: MarcMarc

NT:  Có những ngày tôi lang thang trên những con đường nhỏ ở Saint Petersburg.  Lúc đó bắt đầu vào mùa hè ở Nga, trời còn gay gay lạnh.  Mỗi chiều xuống, chúng tôi thường tìm đến mấy quán nhạc jazz.  Nhiều đêm nghe nhạc hay quá, chúng tôi ngồi mãi đến 2, 3 giờ sáng. 

Tuy vừa mới vào hè, nhưng 3 giờ sáng trời vẫn còn chạng vạng như không muốn qua đêm.  Dân bản xứ cũng gọi là white night.  Đêm trắng.  Trắng đêm.  Đêm không giống đêm, nhưng là đêm.  Chúng tôi, hai cặp, đi lang thang trong công viên Alexander trước khi về lại hotel.  Những đôi tình nhân mất ngủ vì jazz.

Nắng khuya, tôi không thấy.  Nhưng trong cái ánh sáng mông lung ấy, mọi thứ dường như kỳ ảo hơn.  Và cái lạnh của sương khuya như thấm xuyên qua lớp áo pardessus làm chúng tôi phải đi sát vào nhau hơn.  Đêm Saint Pete lạnh quá, tôi chẳng nghe một tiếng côn trùng nào.

Rồi có những ngày lê la hàng quán Amman ở xứ Jordan.  Trời nắng gay gắt.  Nắng chói chang.  Ngồi trong ngôi vườn của một quán nước với ly bia lạnh chảy mồ hôi.  Nơi đây, hình ảnh người em trong bóng nắng sau cùng phất phơ bay tà áo rộng, phất phơ bay tấm khăn che mặt.  Hơi bia bay trong thinh không cũng kỳ ảo không kém. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó tiếng hát của Fairuz trong một ca khúc dường như quen quen nhưng mang đầy âm hưởng bí mật của mien trung đông.

Tôi tự nhủ, sẽ có một lần mình làm một cái MV cho ca khúc Bóng Nắng Khuya này cùng với những hình ảnh mộng mị, mông lung ấy.

Bóng Nắng Khuya

Em là bóng nắng sau cùng
Rơi vào ly bia, lạnh lùng tan theo nước đá
Em là một tiếng côn trùng
Nơm nớp gọi tình sầu đa đoan

Bên ngoài vừa rớt đêm buồn
Chìm đắm nỗi niềm
Nhiều chai bia không hát lâm ly

Em là hơi thở say mèm
Bay vào thinh không, bùi ngùi mang theo trí nhớ
Em là em gái đứng đường
Mong kẻ tình cờ dìu bước qua đời
%d bloggers like this: