Hình Như Có Tiếng Tình Yêu

• Nhạc & lời: Ngu Yên
• Trình bày: Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: ElevenSixteen Soundscape
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Photo & graphics: MarcMarc

NT:  Hình như anh Ngu Yên viết ca khúc này vào khoảng năm 2000, và tôi chỉ biết qua phiên bản của ca sĩ Julie Quang trong CD Hát Không Dám Buồn của chị.  Trong thể jazz classic.  Bài hát thật chơi vơi với những câu chữ lồng lộng, nhất là qua giọng hát ngọt và mượt mà như những ngụm chocolat nóng.  Ngày buồn quá, hôn nhau nhìn thấy linh hồn… nghe buồn muốn nát bấy tim gan phèo phổi.

Nhưng rồi bạn khám phá ra anh Ngu Yên đã viết ca khúc này theo thể swing, với một cadence khác thường.  Những ngắt câu mới nghe thật chướng lỗ tai, nhưng ngược lại thật thấm thía như những nấc nghẹn của một cuộc tình buồn.

Bạn soạn một hòa âm swing, nhưng chậm, và gửi cho tôi.  Tôi ngâm rất lâu vì không nghĩ ra bản diễn. 

Lâu lâu bạn nhắc.  Tôi cứ phải ầm ừ cho qua chuyện.

Nhưng chuyện gì phải đến, sẽ đến, đã đến.  Ngày trước khi tôi rời Houston, tôi đã phải dấu thân vào phòng thâu cả đêm để thanh toán món nợ âm nhạc này rồi gửi cho bạn.  Sáng hôm sau tôi xách valise lên phi cơ không một lời nhắn, để mặc bạn tính sao thì tính.

Hình Như Có Tiếng Tình Yêu

Ngày buồn quá, đưa nhau về chốn mơ hồ
Chiều chờ đêm, nắng đê mê thành khói
Hình như có tiếng không gian dặn dò:
Yêu nhau đi, đời không còn bao ngày

Cởi áo cho mây ngừng bay
Ngậm lấy con tim bằng đôi môi
Hãy ở trong nhau cho hết ngày
Rồi ngày vụt qua nhanh…

Ngày buồn quá, hôn nhau nhìn thấy linh hồn
Nhìn màu trăng xót thương cho mà nắng
Hình như có tiếng chia ly lập lại:
Yêu nhau đi, đời không còn bao ngày

Em Chị

• Nhạc & lời: Ngu Yên
• Trình bày:  Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lý Giai Niên
• Ghi âm & final mix: Studio LGN
• Photo & graphics: MarcMarc

Em Chị là một ca khúc tôi thích hát nghêu ngao mỗi khi thấy lòng buồn bã. Nhất là những buổi chiều mây xám như phết tro trên trời. Tôi thường nhớ lại Nha Trang và nhớ một người chị, như một người ngồi học dưới đèn đường nhìn lên cửa sổ nhà ai, thấy ai, thấy quen, rồi thương nhớ mơ mòng. Rồi người học trò đi học xa, rời bỏ thành phố. Bỗng dưng có ý nghĩ, chị ấy sẽ nhớ đến mình, sẽ buồn, sẽ chờ đợi, dù chưa quen. Và bài hát bắt đầu từ: “Mai em đi theo gió cho chị buồn trằn trọc đêm khuya…. Em xa rồi chị biết thương ai…” Cái tưởng tượng thật ghê gớm. Nó bắt ép người chị phải yêu thương dù không biết đang yêu ai: “Em mang theo đôi mắt cho chị nhìn cuộc đời âm u. Em mang theo câu hát cho chị chờ nghẹn ngào tháng ngày…”  Rồi bài hát lai vãng một thời gian khá lâu, cho đến khi tôi quen biết hai người bạn gái, hai nghệ sĩ đáng yêu, mối tình họ yêu nhau khiến tôi suy nghĩ, chạnh lòng, phần điệp khúc ra đời với ẩn dụ cành hoa gãy sau vườn nhà. Nơi nhà thơ Cao Đông Khánh đeo đuổi một trong hai cô bạn mà không biết cô không yêu đàn ông. Lẽ ra, tôi nên viết cái tát tai từ chối vào bài nhạc nhưng e rằng vẻ lãng mạn sẽ bỏ đi nên chọn cành hoa gãy viết thế. Tôi viết câu nhạc này cho Khánh: “Rồi mai này khi cành hoa gãy, em phương xa có giữ kỷ niệm, một mùi hương quen… Đêm xa nhau, còn giọt nước mắt, lau vội vã, quay lưng…

Giờ đây, Khánh đã qua đời khá lâu, hai người bạn gái biệt tích, mấy mươi năm rồi, chỉ còn bài hát để nghêu ngao mỗi khi nhớ lại một thời. Một trong số hiểm họa làm người là tính lãng mạn, tuy nhiên, nó mang lại những niềm vui cuồng nhiệt của những ngày phù phiếm. Sau đó, thỉnh thoảng nó quay trở về, mang theo chút êm đềm, cảm động, tiêng tiếc, “ Bao lâu em không đến, đau lòng chị hát, con tim vụt bay, theo gió…”

Chuyện ngồi học dưới cột đèn đã hơn 50 năm. Chuyện của Khánh của hai em đã hơn 20 năm. Chuyện bây giờ ngồi viết, hát lẩm nhẩm, kéo dài 70 năm. Đời người thật khô cằn nếu không có lãng mạn.

Ngu Yên

Em Chị

Mai em đi theo gió 
Cho chị buồn trằn trọc đêm khuya
Mai em đi theo nắng
Cho chị chờ vàng vọt nắng về
Mai em đi theo mây
Mây theo mưa
Ướt tóc chị đứng chờ mưa
Em xa rồi, chị biết thương ai?

Em mang theo đôi mắt
Cho chị nhìn cuộc đời âm u
Em mang theo câu hát
Cho chị chờ nghẹn ngào tháng ngày
Em mang em đi mất
Quên ngày vui cũ
Quên người mong nhớ giữa xuân phai…

Vườn sau nhà có cành hoa nở
Ngày em đi, hoa héo đưa người
Chị hái vào giấu trong giấc mơ
Hoa thao thức, giấc mơ phai

Rồi mai này, khi cành hoa gãy
Em phương xa có giữ kỷ niệm
Một mùi hương quen?

Đêm xa nhau, còn giọt nước mắt
Lau vội vã quay lưng

Bao lâu em theo nắng
Cho đời chị nhạt nhòa mưa rơi
Bao lâu em xa vắng
Cho tình chị dần dà héo mòn
Bao lâu em không đến
Đau lòng chị hát, con tim vụt bay theo gió
Bao lâu em không đến
Đau lòng chị hát
Đêm đêm chị hát
Tiếng hát vụt lên như khóc…
%d bloggers like this: