Khi Lá Thu Rơi

• Nguyên tác: Les feuilles mortes
• Nhạc: Joseph Kosma
• Lời: Jacques Prévert
• Bản English: Autumn Leaves
• Lời Anh: Johnny Mercer
• Lời Việt: Phạm Hồng
• Trình bày: Phạm Hồng
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: Phạm Hồng Studio
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Graphics: Concept by MarcMarc

NT:  Lại kể chuyện tiếp nha: Co một người đi rừng bị cọp rượt.  Anh ta chạy trối chết, nhưng vừa ra khỏi bìa rừng thì gặp ngay vực thẳm.  Nhìn lại phía sau thì con thú dữ cũng đã gần kề.  Không còn cách nào khác, anh ta đành nhảy xuống vực.  Kịp thời thấy một nhánh rễ cây, anh vói tay chụp lấy.  Nhìn xuống đáy vực chỉ thấy những tảng đá nhọn lổm chổm.  Nhin lên bờ vực thì thấy con cọp đói vẫn há mõm thèm thuồng.  Hai chân anh quơ quào lơ lững, toàn thân đong đưa.  Chợt thấy hai con chuột, một trắng, một đen, đang gặm nhánh rễ cây.

Ngay bên cạnh anh, bụi dâu rừng mọc từ trong kẽ đá.  Một trái dâu chín đỏ.

Anh với tay hái trái dâu bỏ vô miệng.

Trái dâu ngon làm sao!!!

Lời bàn của tôi:  Dạo này bị nhiều hung tinh chiếu mạng nên dường như mỗi ngày là một chuyện làm cho tôi nhức đầu nhức óc, từ công ăn việc làm cho đến chuyện nhà, cứ như bị cọp rượt vô tuyệt lộ.

Bạn giao bao nhiêu bài để thâu tôi cứ phải gác qua một bên vì không có giờ.

KẻJazz đang đu đưa bên bờ vực thẳm.

Chợt nhận được Khi Lá Thu Rơi của Phạm Hồng, cứ như anh chàng nọ trông thấy quả dâu rừng.

Trời ơi, ngọt ngào làm sao!  Hay làm sao!!!

Cám ơn Phạm Hồng đã lấy cảm hứng từ bản nhạc nổi tiếng Autumn Leaves và đã viết những lời ca thật thơ mộng, vừa đúng lúc cho mùa thu 2024.

LV: Lần nào đọc chuyện tầm phào bạn kể tôi đều thấy tức cười. Kể ra thì bạn luôn là kẻ có duyên kể chuyện.  Nhất là chuyện vớ vẩn.  Lần này cũng không ngoại lệ.

Tức cười nhất lần này là bạn tự ví mình là…cọp! Ai mà đã có biết bạn một thời gian rồi thì không thể nào có thể nghĩ Nguyễn Thảo giống như cọp được.

Tuy nhiên tôi cũng rất thông cảm với tình cảnh của bạn lúc này với trăm việc nhức đầu, nhức óc.  Lại thêm gánh nặng KeJazz hàng tuần nhắc nhở nữa.  Thành ra đã rối rắm lại càng rắm rối.  Cái này gọi là tự mình “mang gông vào cổ” rồi than.

Nhưng cũng như bạn đã kể chuyện tuần trước thì lúc nào KeJazz cũng có bạn hữu cho “mượn đèn để đi trong đêm tối”, không việc gì mà phải đu đưa bên bờ vực thẳm như bạn nghĩ đâu.  Cũng giống như tuần này tự nhiên có bài Khi Lá Thu Rơi của Phạm Hồng.  Đây gọi là buồn ngủ gặp chiếu manh.  Không phải lo đâu bạn nhé! Cứ thảnh thơi tranh đấu việc áo cơm, còn việc KeJazz sẽ luôn có kẻ đưa cho bạn và tôi những “trái dâu ngon”.

Khi Lá Thu Rơi

Tình theo lá úa
Gọi trong cơn dau
Lời ta cho em
Còn đâu em ơi
Làn môi em nhớ
Nụ hôn trong nắng
Bàn tay nâng niu
Đã lỡ nhau rồi

Từ khi em rời xa
Tháng ngày không nguôi
Ôi người yêu ơi
Còn nhớ nhau chăng
Nhưng ta nuối tiếc hơn bao giờ, hỡi em yêu
Khi lá thu rơi, chẳng còn nhau

Tình quên không đến
Bỏ ta cô đơn
Gọi em trong đêm
Buồn trong hơi men
Đành sao em hỡi
Tình ta buông lơi
Mùa thu đưa lá
Về tiễn em đi

Giờ nay em rời xa
Tháng ngày ngừng trôi
Cõi lòng quạnh hiu
Lạnh buốt cơn đau
Nhưng ta nuối tiếc hơn bao giờ, hỡi em yêu
Khi lá thu rơi, chẳng còn nhau..

Autumn Leaves

The falling leaves
Drift by my window
The autumn leaves
Of red and gold
I see your lips
The summer kisses
The sunburned hands
I used to hold

Since you went away
The days grow long
And soon I'll hear
Old winter's song
But I miss you most of all
My darling
When autumn leaves
Start to fall

Lá Úa

• Nguyên tác: Les Feuilles Mortes
• Nhạc: Joseph Kosma
• Thơ: Jaques Prévert
• Lời Việt: Lê Vũ & Nguyễn Thảo
• Trình Bày: Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm & final mix: LeVuMusic Studio
• Photo: Hoàng Huy Mạnh
• Graphics: MarcMarc

NT:  Lúc bạn gửi tôi bản dịch nháp của Les Feuilles Mortes năm trước, tôi còn nhớ, tôi đã tự nghĩ, bài nhạc này sẽ là một thử thách.  Không ngờ sau lần ấy, bạn và tôi bắt đầu hợp tác và đã tạo nên KeJazz.  Bạn đã chọn dịch lời từ nguyên tác, nên tôi lấy chữ Lá Úa làm tựa thay vì “Lá Rụng” như những dịch bản trước đây dựa trên bản Anh Ngữ The Falling Leaves.  Bạn cũng đã viết về phần hòa âm của bạn rằng: “Phong cách jazz thuần túy được thể hiện bằng upright bass, piano và warm electric guitar.  Dàn string ensemble không thể thiếu xót được trong phối khí của nhạc phẩm này với cảm giác mênh mông, vang vọng của mất mát, xa xôi.  Tô điểm thêm cho hòa âm là tiếng guitar thùng và accordion lơ lửng, đẩy đưa như những chiếc là vàng cuốn đi trong gió thu.”  Đọc những lời ấy, tôi đã cảm được cái không khí trữ tình nhưng đượm buồn thảm của một mùa thu trong ký ức.
Thêm rằng, tôi vẫn yêu thích nhạc phẩm này (ai mà chẳng yêu thích ca khúc trữ tình, bạn nhỉ?).  Mặc dù đã được đưa lên trang mạng của LeVuMusic cách đây một năm, tôi vẫn muốn đưa vào KeJazz, vì đã là  trang nhạc Jazz thì không thể thiếu Les Feuilles Mortes được.

Lời cảm ơn xin gửi đến nhiếp ảnh gia Hoàng Huy Mạnh đã cho mượn hình ảnh mùa thu rực rỡ nắng vàng.  Tranh của anh vẫn thường xuất hiện trên trang mạng của Gio-O.com.  Bạn cũng có thể xem thêm ở trang https://www.flickr.com/photos/hoanghuymanh_images/

Lá Úa

Anh luôn ước mong em mãi hoài nhớ ngày xưa
Ngày đôi chúng mình say mối tình bao mộng mơ
Thời say đắm và hạnh phúc của những nhân tình
Ngợp trong nắng vàng chan chứa, mùa thu lặng rơi

Từng chiếc lá vàng anh góp đầy lối ngày xưa
Em yêu ơi, anh vẫn nhớ
Từng chiếc lá vàng anh góp đầy cánh tay nầy
Như dĩ vãng và thương tiếc vây kín hồn anh

Và rồi cơn gió bấc cuốn đi về đâu
Vào trong đêm tối xa xôi lạnh lùng
Em hỡi, chưa bao giờ anh quên lãng
Tiếng hát em khi xưa ta còn nhau

Lời tình ca đó
Lời yêu say đắm
Dành người anh yêu
Và người yêu anh

Ngày ta bên nhau
Tình ta đậm sâu
Và người anh yêu
Yêu mãi muôn đời

Dòng thời gian không ngừng trôi
Nhân tình phai phôi
Âm thầm chia ly
Lặng lẽ ra đi
Tựa con sóng xoá tan bao kỷ niệm vết chân xưa
Trên bãi cát đâu còn dấu người yêu...

Les Feuilles Mortes

Oh! je voudrais tant que tu te souviennes
Des jours heureux où nous étions amis
En ce temps-là la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui

Les feuilles mortes se ramassent à la pelle
Tu vois, je n'ai pas oublié...
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi

Et le vent du nord les emporte
Dans la nuit froide de l'oubli
Tu vois, je n'ai pas oublié
La chanson que tu me chantais

C'est une chanson qui nous ressemble
Toi, tu m'aimais et je t'aimais
Et nous vivions tous les deux ensemble,
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais

Mais la vie sépare ceux qui s'aiment,
Tout doucement, sans faire de bruit
Et la mer efface sur le sable
Les pas des amants désunis