Anh Vẫn Không Đổi Thay

• Nguyên tác: No vengo ni voy
• Nhạc & lời: Dino Ramos
• Tựa Pháp: Je n'ai pas changé
• Lời: Claude Lemesle
• Lời Việt: Phạm Duy
• Trình bày: Ngô Nhật Trường
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: 1210 Studio
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Photo: Hình ảnh từ phim Phục Sinh của đd Đức Đoàn
• Graphics: Concept by MarcMarc

NNT: Thời gian quả thật trôi đi quá nhanh. Nhanh tới nỗi mọi thứ tưởng chừng mới vài ngày tháng mà nhìn lại thì thật đã ở lại tít xa phía sau. Bất chợt nhớ ra, trong cơn mưa chiều Sài Gòn cũng như năm cũ đó, tôi đã hát cùng KẻJazz được 8 năm tròn. Ôi thời gian! Thế mà các anh em chưa từng được gặp mặt nhau lần nào ở đời thực. Cuộc đời đôi bên ắt hẳn nhiều đổi thay. Ít ra là chúng tôi (và cả bạn) đã già thêm. Tám năm không quá dài nhưng cũng đủ làm người ta đôi khi đuối sức, cạn kiệt. Ấy vậy mà KẻJazz vẫn ở đó, vẫn chưa từng lỡ một bản nhạc nào mỗi tuần. Thật khâm phục tinh thần âm nhạc rong chơi của 2 “kẻ” Thảo-Vũ.

Khổ nhất cho những ai không thể chọn rành rẽ giữa cơm áo và thi ca. Nói vậy cũng nghĩa là tôi đang than khổ. Vòng xoay của đời sống khốc liệt muốn nhấn chìm mọi thứ. Thời gian thâu nhạc của tôi ít dần theo thời gian. Bởi phải chạy đôn đáo khắp nơi để kiếm sống. Nên có lẽ vậy mà anh Vũ và anh Thảo cũng nhận ra, không còn giao cho tôi nhiều bài hát như trước. Hoặc cũng có thể đã nghĩ rằng tôi đổi thay? Đổi thay với sự mê hát như ngày đầu chẳng hạn. Bằng không thì là hai kẻ đã thay đổi? (haha) Tôi vẫn như thế, vẫn coi việc hát là một việc sống. Không thể thiếu vắng. Dù có biểu hiện đôi khi dưới những hình thức khác nhau nhưng bản chất nguyên sơ vẫn còn đó. Mỗi lần được giao bản nhạc mới là tôi vui sướng lắm.

Một ngày đầu tháng 9, khi tôi đang chuẩn bị đi công tác xa, anh Vũ chợt gửi tôi bản này –  Anh Vẫn Không Đổi Thay (Je n’ai pas changé). Như là một chiếc phao cứu sinh cho tôi trong những ngày rong ruổi nơi xứ người. Một bản nhạc đã cũ nhưng nghe lại vẫn mới nguyên. Giọng hát Ngọc Lan vang lên đâu đó trong không gian. “Anh vẫn không đổi thay, anh vẫn như cũ, tên lãng du trong đời em…” Thật hợp tình, hợp cảnh. Tôi nghe đi nghe lại bản phối của anh Vũ và cứ thầm thì suốt trên những chuyến xe mệt nhoài. Anh Thảo đề nghị tôi viết lời giới thiệu cho bản nhạc. Tôi chẳng biết viết gì cả. Suy nghĩ thì có thể miên man nhưng chữ của tôi thì hạn hẹp không thể diễn tả được. Thôi thì đành lấy tựa đề bài hát để nhắn nhủ với hai anh rằng tôi vẫn còn mê hát như xưa, vẫn lãng du trong cuộc đời rất nên thơ này.

NT: Thành thật cám ơn người bạn nhỏ (tuổi) từ nửa vòng trái đất. Tôi mãi “xôn xao” với “đời cơm áo” cho đến lúc nhớ ra bài hát tuần này thì đầu óc đã quá mệt mỏi, đến độ không có một ý tưởng gì hết. Rỗng tuếch. Đem thui. Bài vở vẫn nằm đó chờ đợi, luôn chờ đợi. Tôi nghĩ đến người bạn này. Tuy chưa gặp mặt, nhưng tôi vẫn luôn đọc những đoản văn của anh trên trang FB. Anh có một lối viết thật nhẹ nhàng, lãng đãng, làm tôi hay nhớ đến những ngày nào thật xa xôi. Lúc liên lạc với NNT, thì anh chàng cũng đang cùng cảnh ngộ. “Chưa có chữ nào nhảy ra,” anh nhắn tôi qua FB. Tôi không biết nói gì, chỉ ngậm ngùi vì hiểu rằng dòng đời lúc nào cũng đầy nghiệt ngã, và tôi cũng đang xuôi tay vì chẳng biết làm gì khác hơn.

Chỉ còn biết ngồi yên nghe anh hát, giọng hát trầm buồn, lời hát như muốn nhắn nhủ một điều gì đó…

Anh Vẫn Không Đổi Thay

Anh vẫn không đổi thay
Anh vẫn như cũ, tên lãng du trong đời em
Em vẫn e ấp nuôi trong tim
Câu ân ái ôi biết bao nhiêu tháng năm
Em đã âu yếm dâng tặng anh

Anh vẫn không đổi thay
Anh vẫn như thế, anh vẫn yêu như người say
Anh vẫn giơ cánh tay ôm em
Anh mong ước anh có ngay đôi cánh chim
Ta bay tới khung trời xa

Và em cũng thế có đổi khác gì mấy
Một nàng tiên nữ thân hình vẫn nhỏ bé
Nụ cười hồn nhiên, môi mộng xinh còn kia
Và hồn say đắm ta nhìn nhau như thế

Tình ta vẫn thế, vẫn bừng như lửa sáng
Cuộc đời đã thoáng bay tựa gió mùa Thu
Tình còn nồng thơm như loài hoa rừng mơ
Nhạc tình còn tấu cho bền lâu tình ta

Anh vẫn không đổi thay
Anh vẫn khao khát như mới yêu em, đầu tiên
Anh vẫn ve vuốt câu thương yêu
Câu ân ái, anh vẫn chưa quên mối duyên
Anh đã âu yếm, dâng tặng em

Anh vẫn không đổi thay
Anh vẫn đi mãi, đi mãi trên con đường xa
Anh vẫn ao ước cho đôi ta, tuy xa vắng
Nhưng vẫn như trong tấc gang
Anh sẽ thương nhớ em nghìn năm

Je n’ai pas changé

Je n'ai pas changé
Je suis toujours ce jeune homme étranger
Qui te chantait des romances
Qui t'inventait des dimanches
Qui te faisait voyager

Je n'ai pas changé
Je suis toujours ce garçon un peu fou
Qui te parlait d'Amérique
Mais n'était pas assez riche
Pour t'emmener à corfou

Et toi non plus tu n'as pas changé
Toujours le même parfum léger
Toujours le même petit sourire
Qui en dit long sans vraiment le dire

Non, toi non plus tu n'as pas changé
J'avais envie de te protéger
De te garder, de t'appartenir
J'avais envie de te revenir

Je n'ai pas changé
Je suis toujours l'apprenti baladin
Qui t'écrivait des poèmes
Qui commençaient par "je t'aime"
Et finissaient par "demain"


Je n'ai pas changé
Je prends toujours le chemin qui me plaît
Un seul chemin sur la terre
A réussi à me plaire
Celui qu'ensemble on suivait

Hè Muộn

• Nguyên tác: L'Été Indien
• Nhạc: Toto Cutugno
• Lời: Vito Pallavicini, Pasquale Losito, & Sam Ward
• Lời Pháp: Claude Lemesle & Pierre Delanoë
• Lời Việt: Nguyễn Thảo
• Trình bày:  Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: ElevenSixteen Soundscape
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Photo & graphics: MarcMarc

NT:  Nhạc phẩm L’Été indien này tôi dịch đã khá lâu, nhưng gần đây mới viết lại tờ nhạc.  Thế nên, bạn nhận được ngay khoảng mùa hè này, cùng với một bản nữa là 28°à l’ombre.  Cả hai ca khúc đều có phần… nói.

Cùng thời điểm này, nhạc sĩ Cung Tiến qua đời, tôi lại hối bạn phối bài Nguyệt Cầm mà tôi đã kiến trúc cũng từ lâu, nhưng bị bạn cho vào hộp thơ “Để Từ Từ Tui Tính”.  Và bài này thì có phần… đọc thơ.

Chỉnh âm xong ba bản liên tiếp, bạn bảo tôi, Sao dạo này… nói nhiều dữ thế?

Ừ, cũng tại vì…

Hứa nhé, không nói nữa

Lần tới xem hình rồi nghe nhạc thôi há.

LV: Không hiểu bạn hứng chí sao mà lần đó gửi cho tôi cả 2 bài nhạc Pháp mà lại chơi cùng một kiểu nói nhiều, hát ít. Riêng tôi thì là kẻ chỉ chú ý đến nhạc nhiều hơn là lời. Bởi thế bài gì mà có “nói lèo nhèo” là tôi thường “cho qua một bên”. Cũng chỉ vì khi làm xong bài Nguyệt Cầm nên tôi cũng sẵn trớn thanh toán luôn hai bài bạn gửi. Dù sao thì cũng cần nhạc cho lên vào dịp hè. Thêm nữa là nhạc Pháp êm dịu, dễ nghe cũng giúp cho thay đổi chút không khí thế cho những bài nhạc jazz, nhạc bossa nova bí hiểm, khó nuốt. Nói thôi đủ rồi nhé! Đừng chọn bài phải hú nữa thì khổ.

Nhưng đặc biệt nhất trong bài Hè Muộn tuần này là có tiếng hát mơ hồ, lãng vãng trong phần nhạc nền của người đẹp Duyên, kẻ “nâng khăn, sửa túi” cho bạn trong mấy chục năm. Chúc mừng hai bạn đạt được cảnh giới “phụ xướng, phu lèo nhèo”.

Hè Muộn

Em biết không
Chưa bao giờ anh thấy hạnh phúc như sáng hôm ấy
Mình đi bên nhau trên bờ biển, rất giống nơi đây
Trời vào thu
Một ngày thu thật đẹp
Mùa như thế chỉ có trên vùng Bắc-Mỹ mà người ta gọi là Hè Muộn
Riêng với anh, sẽ mãi là mùa hè của đôi ta.
Anh nhớ áo em lộng bay trong gió trông như một bức tranh màu nước
Và anh nhớ, anh nhớ rất rõ lời em đã nói với anh buổi sáng hôm ấy
Dù một năm, môt thế kỷ, một thiên thu đã trôi qua

Chốn xa vời
Mình đi đến nơi nào cuối chân trời
Nơi chúng ta yêu như ngày nào
Mặc tình yêu chết theo thời gian.
Tháng năm dài
Là muôn sớm mai Hè giống hôm này
Bao màu nắng trong cơn muộn màng say

Hôm nay, anh chợt thấy buổi sáng mùa thu ấy đã quá xa vời
Nhưng sao anh có cảm tưởng như mình vẫn còn đấy
Anh nghĩ về em
Em ở đâu? đang làm gì?
Có còn chút hình bóng gì của anh trong con tim em?
Anh nhìn những lớp sóng vẫn tràn lên cát.
Em thấy không, giống như sóng, anh cũng quay về đây
Giống vậy, anh nằm đây trên bờ cát và nhớ đến em
Anh nhớ sóng nước, nhớ hơi biển mặn, nhớ mặt trời ấm áp, những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi
Vậy mà cả một thiên thu, một thế kỷ, một năm đã trôi qua

L’Été indien

Tu sais
Je n'ai jamais été aussi heureux que ce matin-là
Nous marchions sur une plage un peu comme celle-ci
C'était l'automne
Un automne où il faisait beau
Une saison qui n'existe que dans le Nord de l'Amérique
Là-bas on l'appelle l'été indien
Mais c'était tout simplement le nôtre
Avec ta robe longue
Tu ressemblais à une aquarelle de Marie Laurencin
Et je me souviens
Je me souviens très bien de ce que je t'ai dit ce matin-là
Il y a un an, y a un siècle, y a une éternité

On ira
Où tu voudras, quand tu voudras
Et on s'aimera encore
Lorsque l'amour sera mort
Toute la vie
Sera pareille à ce matin
Aux couleurs de l'été indien

Aujourd'hui je suis très loin de ce matin d'automne
Mais c'est comme si j'y étais
Je pense à toi
Où es-tu, que fais-tu
Est-ce que j'existe encore pour toi?
Je regarde cette vague qui n'atteindra jamais la dune
Tu vois, comme elle je reviens en arrière
Comme elle je me couche sur le sable et je me souviens
Je me souviens des marées hautes
Du soleil et du bonheur qui passaient sur la mer
Il y a une éternité, un siècle, il y a un an...