Aline, Xin Vĩnh Biệt

Ôi Tình Yêu (Oh Mon Amour) – Nguyễn Thảo

Aline (Aline) – Ngô Nhật Trường

Nhạc & lời: Christophe
Lời Việt: Ngu Yên & Nguyễn Thảo
Trình bày: Ngô Nhật Trường & Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: Hiệp Định Studio & ElevenSixteen
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo & graphics: Ngô Nhật Trường

Daniel Bevilacqua, người ca sĩ Pháp có tên là Christophe vừa qua đời hôm thứ năm, ngày 16, tháng tư tại Brest.  Covid-19 đã cướp đi một ngôi sao của một thời tuổi trẻ Việt Nam.  

NNT: Nhạc của Christophe không phải là loại mà tôi mê. Nhưng tôi yêu thích cách ông chơi nhạc. Có lẽ Christophe là một trong số ít những nghệ sỹ cũ chịu chơi nhạc mới và luôn làm mới những gì đã cũ. Tôi tìm thấy ở ông vài điểm tương đồng, hay là với mấy anh ở KẻJazz cũng vậy. Đó là sự sáng tạo không ngừng. Mà chỉ có tình yêu dành cho âm nhạc mới có thể làm được. Tôi nhớ lần ông trở lại Việt Nam hồi 2013, khi khán giả yêu cầu ông hát lại bản Aline, ông làm ra vẻ khó hiểu:
– Tôi không ngờ các bạn còn nghe bản này. Tôi đã quên nó rồi. Đã hơn 50 năm rồi.
Tất nhiên quên sao được mà quên. Nhưng nói nhớ thì cũng thật chẳng nhớ. Ông đã gọi tên Aline thật lạ với tiếng dương cầm của mình, dưới ánh đèn màu xanh dương đơn độc. Giai điệu cũ vang lên, tôi cảm thấy như mình chìm vào một không gian vừa hư vừa thực. Gương mặt, mái tóc, đôi mắt, miệng cười, đôi bàn tay, tiếng gió thổi, tiếng hát… Dĩ vãng!
Những bài hát không chỉ là thanh âm mà còn là ảnh hình về những kỷ niệm. Những kỷ niệm được làm nên, cất giấu trong tiếng nhạc. Và người nghệ sỹ đã vô tình trở thành người canh gác những kỷ niệm.
Hôm nay người canh giữ kỷ niệm của tôi, Christophe, đã ngủ yên. Mãi mãi. Trong một giấc mộng viễn du. Mà sao kỷ niệm đó vẫn còn mãi chưa chịu bay đi.

Aline

Nhạc & lời: Daniel Georges, Jacq Bevilacqua
Lời Việt: Ngu Yên
Trình bày: Ngô Nhật Trường
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: Hiệp Định Studio
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo & graphics: MarcMarc

NT: Tôi nhớ cách đây không lâu, Ngô Nhật Trường có nhắc đến bài nhạc này như là bài nhạc Pháp đầu tiên anh đã trình diễn và đã yêu mến với bao kỷ niệm. Vô tình, anh Ngu Yên gửi tôi lời bài nhạc anh dịch từ lời Pháp. Thật là một trùng hợp ngẫu nhiên.

LV: Tôi không phải là kẻ mê mẩn bài Aline này cho lắm.   Mấy mươi năm rồi chưa nghe lại bài này.  Khi bạn gửi lời dịch của Ngu Yên cho tôi thì thú thật cũng không thấy hứng gì nên cũng ậm ờ rồi để đó.   Nhưng khi được biết đây là bài tủ của Ngô Nhật Trường thì tôi nghĩ có lẽ mình cũng nên cho bài này một cơ hội nữa.  Không có lý do gì mà cả hai người là Ngu Yên và Ngô Nhật Trường đều có hứng với nó mà mình lại không.  Bài nguyên bản không mang chút gì tính jazz cho nên cũng là một trắc trở cho tôi.  Cách chuyển hợp âm đơn giản của nhạc pop khiến cho việc jazz hóa bài thật khó thực hiện.  Vì thế nên tôi quyết định cho bài mang đậm mầu sắc blues với nhịp trống 12/8 mạnh bạo và tiếng đàn guitar điện tremolo.  Muốn thay đổi toàn bài nhưng không đủ sức.  Tôi chỉ mong người nghe cảm nhận được chút cố gắng của nhóm KeJazz này trong công việc gầy dựng lại một nhạc phẩm xưa như vậy.

NT: Thú thật, khi xưa tôi đã từng nghe Elvis Phương rú lên “Rồi anh sẽ hét, sẽ hét lên…” và tôi cảm thấy thật… rờn rợn mà không hiểu vì sao. Ở đây, NNT không gào rú gọi tên Aline. Giọng anh thật sầu thảm, ảm đạm, như bầu trời mây mù, như bãi biển vắng ngắt. Anh thét lên một cách… thì thầm như chỉ muốn một Aline nào đó nghe thấy mà thôi. Diễn đạt tình cảm của anh không cường độ, nhưng đầy sắc thái. Bravo NNT.

Aline
	
Một mình nơi đây, trên bãi cát này 
Buồn vẽ chân dung em, em đang cười nhìn tôi.

Rồi cơn mưa rơi, trên bãi cát mềm
Làn gió điên cuồng, nhạt nhòa dung nhan em

Lòng tôi đau đớn, thét lên: Aline, về đây cùng anh
Rồi tôi đã khóc, đã khóc, Nhớ thương người, hồn bao sầu đau
(Gào theo tiếng gió, nhớ em: Aline, về đây cùng anh
Dường như tôi khóc, đã khóc. Nhớ thương người, người em về đâu)

Ngồi lại nơi đây, hồn nghe rã rời
Hình bóng em yêu, nay đã rời xa tôi

Tìm lại nơi đâu, đã mất dấu tin yêu
Mòn mỏi bao hy vọng, cho tôi gặp lại em

Còn lại trong tim, ngọt ngào nhan sắc người
vừa đã phôi phai trên làn cát ướt

Aline
	
J'avais dessiné sur le sable
Son doux visage qui me souriait

Puis il a plu sur cette plage
Dans cet orage, elle a disparu

Et j'ai crié, crié, Aline, pour qu'elle revienne
Et j'ai pleuré, pleuré, oh! j'avais trop de peine

Je me suis assis près de son âme
Mais la belle dame s'était enfuie

Je l'ai cherchée sans plus y croire
Et sans un espoir, pour me guider

Je n'ai gardé que ce doux visage
Comme une épave sur le sable mouillé
%d bloggers like this: