Hình Như Có Tiếng Tình Yêu

• Nhạc & lời: Ngu Yên
• Trình bày: Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: ElevenSixteen Soundscape
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Photo & graphics: MarcMarc

NT:  Từ khi nghe ca sĩ Julie Quang hát Hình Như Có Tiếng Tình Yêu của anh Ngu Yên, tôi vẫn bị ám ảnh bởi cách hành âm (phrasing) của chị, nhất là khi đọc được nguyên tác của anh NY viết với điệu swing chậm.  Đây là một điều tôi rất thích trong nhạc jazz, được nghe cách thức một ca sĩ lão thành thẩm định giai điệu và ca từ, rồi đột phá trong lúc hát tạo nên những phức tạp, mới lạ, bất ngờ, và rất riêng tư.

Lần trước bạn hòa âm ca khúc này theo đúng nguyên bản swing, tôi gắng ép mình trong khuôn khổ của bài nhạc, hát theo đúng cách phân nhịp và giai điệu.  Nay nghe lại, tôi thấy có một vài chỗ tôi nghĩ mình có thể để cảm xúc đưa đẩy đi xa hơn, và đến gần với tâm tình của chính mình hơn.

Nhân dịp đi hát, tôi lại nhờ bạn phối lại bài này cho buổi diễn.  Tuy chẳng nói ra, nhưng tôi nghĩ đến một phiên bản jazz thật mượt.  Chắc chắn không thể nào mượt hơn chị Julie rồi, nhưng vẫn rất láng lẫy nhẹ nhàng.

Khi nhận được bản phối, bạn có thêm lời nhắn: đã đổi cách phrasing cho đúng kiểu nhạc.

Kiểu nhạc đây là nhạc… blues.  Không những cách hành âm, mà màu sắc của giọng hát cũng phải đổi. 

Ngày buồn quá, hôn nhau nhìn thấy linh hồn bỗng nhiên không còn nét buồn ủy mị.

Nhưng tôi rất thích nhạc blues.  Tôi mê cái buồn thống thiết, nhất là khi nghe tiếng guitar điện như những nhát dao đâm vào nỗi đau, đau thấu xương.  Tôi mê cái xót xa như khi vết cắt bị muối xát vào.  Đau nghiến răng.  Đau muốn chết ngất.

Tôi nói với bạn, không biết mấy ông nhạc sĩ bên đó có chịu chơi như vậy không đây… 

Hình Như Có Tiếng Tình Yêu

Ngày buồn quá, đưa nhau về chốn mơ hồ
Chiều chờ đêm, nắng đê mê thành khói
Hình như có tiếng không gian dặn dò:
Yêu nhau đi, đời không còn bao ngày

Cởi áo cho mây ngừng bay
Ngậm lấy con tim bằng đôi môi
Hãy ở trong nhau cho hết ngày
Rồi ngày vụt qua nhanh…

Ngày buồn quá, hôn nhau nhìn thấy linh hồn
Nhìn màu trăng xót thương cho màu nắng
Hình như có tiếng chia ly lập lại:
Yêu nhau đi, đời không còn bao ngày

Hát Không Dám Buồn

• Nguyên tác: Hát Không Dám Buồn
• Nhạc & lời: Ngu Yên 
• Trình bày: Julie Quang
• Hòa âm & phối khí: Nguyễn Quang
• Graphics: Concept by MarcMarc

Ngu Yên: Người hát một mình thường là vì cảm thấy buồn. Nhất là hát thì thầm trong trí, còn mặt ngoài ngớ ngẩn, mắt nhìn xa xăm nhưng không thấy gì, trạng thái đó còn buồn hơn nữa.

Người nghệ sĩ thường xuyên có những ngày buồn như vậy. Buồn lơ là, không có lý do. Buồn trống rỗng. Buồn chán chường. “Nhiều khi trong tiếng cười là tiếng lạnh lùng từ vết thương.” Hóa ra, trong thâm tâm nghệ sĩ luôn có thương tích, dù đã thành sẹo, nhưng không bao giờ lành.

Mỗi khi vết sẹo sưng lên, đau nhức, thì buồn lại đến. Hơn ai hết, nghệ sĩ nhạy cảm với những chuyện đời mất mát, ly tan, chia lìa. Những mối buồn này trở thành nguồn sinh lực để tạo ra những bài thơ, bản nhạc, câu văn, hay bức họa …

Tôi viết ca khúc ngắn này trong một hôm buồn ngơ ngác như vậy. Và tôi muốn được cười hồn nhiên nắc nẻ như đứa trẻ bị cù vào nách. Ai cù?

Ca khúc viết xong. Ngồi hát một mình. Đàn một mình. Buồn cũng vậy mà không buồn cũng vậy. Trái tim đầy bóng mây. Ý nghĩ, “không dám đâu, buồn làm gì” thoáng qua. Tựa đề của bài hát thành hình.

Hát Không Dám Buồn

Nhiều khi trong tiếng cười
Là tiếng lạnh lùng
Từ vết thương
Dù qua năm tháng lành vết thương sầu

Nhiều khi trong vết sẹo
Bật tiếng reo cười
Cười giống như trẻ thơ

Tình vẫn thờ ơ biến mất
Người vẫn hờ hững qua đời
Chân đi về chốn không trời
Một thoáng qua khuất xa bụi mờ

Nhiều khi nghe trẻ cười
Chợt nhói lòng buồn
Đau vết thương nhân sinh

Giờ đây tôi hát không dám buồn
Trong con tim máu thành bóng mây