Nhạc & lời: Lucio Dalla Lời Việt: Diệu Hương Trình bày: Lê Thu Hiền Hòa âm & phối khí: Lê Vũ Ghi âm: Lê Thu Hiền Studio Final mix: LeVuMusic Studio Tranh: Frida Kahlo Photo & graphics: MarcMarc
NT: Caruso là ca khúc viết bởi Lucio Dalla tặng cho Enrico Caruso, là ca sĩ opera nổi tiếng của Ý vào cuối thế kỷ 19. Caruso xuất thân từ một gia đình nghèo hèn ở Naples, và đã trải qua bao gian truân trong lúc đeo đuổi con đường nghệ thuật, kể cả chuyện người vợ đã bỏ ông đi theo một người đàn ông khác trong lúc ông chưa thành danh . Vì thất tình, ông đã đi qua Mỹ và rồi trở thành một danh ca lừng lẫy trước khi về lại cố hương.
Caruso là ca khúc Lucio Dalla thuật lại những gì xảy ra vào đêm gần cuối đời của Caruso.
“Đêm hôm ấy, trời rất nóng. Ông ta tiếp tục hát như cố chinh phục người yêu. Ông mang cả cây đàn dương cầm ra balcon để hát những bài tình ca tặng cho người ông yêu thương. Giọng hát của ông vang vọng cả vùng duyên hải, khiến những thuyền câu kéo về thả neo trên biển gần đó để nghe ông hát. Những ngọn đèn câu lấp lánh như sao trời, lại nhắc nhở ông về quãng thời gian xa quê hương.
Nhưng tình thế càng lúc càng căng thẳng. Hai ngày sau, ông qua đời tại Naples vào ngày 2 tháng 8 năm 1921.”
Tình Vọng là một tái tạo từ ca khúc Caruso, với nhiều ngẫu biến trong giai điệu cũng như ca từ, phóng tác bởi nhạc sĩ Diệu Hương, qua tiếng hát mang rất nhiều nỗi niềm của Lê Thu Hiền.
KẻJazz mời các bạn nhạc lắng nghe.
Ôi như mộng du, hồn ta đang thoát đi tìm em Trong cơn dịu êm, tình đưa ta tới nơi bình yên Con tim hôm nay cho ta biết nỗi yêu thương còn đấy Yêu đến bao giờ hồn vẫn thấy dại khờ Tình yêu là những huyền thoại Rồi có lúc đôi khi ngồi nhớ lại Từ khi em đến tình cờ Ta bỗng thấy yêu em thật bất ngờ Đời qua như gió đổi mùa Ta mới biết khát khao từng hơi thở Từng trong nhung nhớ đợi chờ Như chiếc lá xac xơ cành rũ khô Đi trong chiều nay, chiều thênh thang… vấn vương còn mang Ta nghe từ đâu, dừng lại đây dấu chân thời gian Trong vô bờ kia, đêm hoang vắng khát khao tình ấy Đi mãi xa đời, tình vẫn cứ gọi mời
Caruso
Qui dove il mare luccica e dove tira forte il vento Su una vecchia terrazza davanti al golfo di Surriento Un uomo abbraccia una ragazza dopo che aveva pianto Poi si schiarisce la voce e ricomincia il canto Te voglio bene assai Ma tanto, ma tanto bene, sai È una catena ormai Che scioglie il sangue dint'e vene, sai Vide le luci in mezzo al mare, Pensò alle notti là in America Sai erano solo le lampare E la bianca scia di un'elica Sentì il dolore nella musica Si alzò dal pianoforte Ma quando vide la luna uscire da una nuvola Gli sembro più dolce anche la morte poi Guardò negli occhi la ragazza Due occhi verdi come il mare Poi all'improvviso uscì una lacrima e lui credette di affogare Te voglio bene assai Ma tanto, ma tanto bene, sai È una catena ormai Che scioglie il sangue dint'e vene, sai La potenza della lirica Dove ogni dramma è un falso Che con un po' di trucco e con la mimica, sai Puoi, puoi anche diventare un altro Così, così divento tutto piccolo Anche le sole notti là in America Ti volti e vedi la tua vita Come la scia di un'elica