Biển Chờ

Nhạc: Jo Van Wetter
Lời Tây-Ban-Nha: P. Barough, F. Carreras
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Nguyễn Thảo
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: Eleven-Sixteen Soundspace
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo: Lauren Nguyễn 
Graphics: MarcMarc

NT:  Một buổi sáng chủ nhật mùa đông không phải làm gì, tôi thức dậy trễ tràng. Lười lĩnh, tôi nằm yên trong mền nghe nhạc.  Bất chợt nghe đươc một giai điệu thật quen thuộc, một ca khúc mà ngày xưa ban nhạc thường dạo chơi trong phần mở đầu chương trình, khi các ca sĩ còn đang sắp xếp bài vở.  Một đoạn nhạc thôi, nhưng ký ức lại tràn về với những bồi hồi rung động.

Thích quá, tôi mở phone ra tìm thử bài nhạc tên gì.  Yogiri no Shinobi Ai.  Một cái tên lạ quắc.  Chẳng thấy dấu vết gì trong trí nhớ.  Nhưng làm tôi lại thêm tò mò.  Trong dòng nhạc jazz, tôi chưa nghe một sáng tác nổi tiếng nào của người Nhật.  Ngay cả một bài đã đăng trên KJ trước đây, bài Tokyo, Một Đêm Mưa do anh Dục giới thiệu, là một bài nhạc ít người biết đến.

Thế là cuối cùng cũng tìm ra được một bài tôi nghĩ là khá nổi.  Yogiri no Shinobi Ai, một chuyện tình trong đêm sương mù.  Nghe thơ mộng chán.  Tìm qua Youtube thì thấy cô ca sĩ Fubuki Koshiji đã hát bài này từ năm 1965.  Lời nhạc của Tokiko Iwatani.

Lời nhạc?  Có nghĩa là bài hát có xuất xứ từ nơi nào khác.

Tìm qua Wikipedia thì mới rõ bài nhạc được viết bởi một nhạc sĩ tây ban cầm người Hòa Lan, Jo Van Wetter cũng vào năm 1965.  Bài nhạc không lời, mang tựa đề là La Playa, bãi biển.

Rốt cuộc thì vẫn không phải nhạc Nhật.  Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi lại hý hoáy viết Biển Chờ trong những giây phút mơ màng nghĩ đến ngày nào xa xưa.

Biển Chờ

Biển im chờ nắng, nắng lên cho đêm phai theo nỗi sầu,
Chờ người xa vắng, sóng ru êm êm lời thơ bao câu tiếc nhớ.
Vẫn xanh màu mắt, chờ giấc mơ về
Từ tháng năm nào, người đến nơi này
Cùng biển mơ mòng.

Biển xưa hè nắng, lá hoa rưng rưng hương tình đắm nồng,
Rồi mùa thu đến, gió thu mang cơn lạnh thêm vàng màu úa héo.
Cuốn theo làn sóng, hình bóng trong hồn
Cùng giấc mơ nào và trái tim này đành vỡ tan tành.

Còn nguyên trên cát trắng vụn tim khô nát
Lặng im theo cơn gió xưa, lời ru xa vắng.
Còn nguyên con sóng cũ dội bờ hoang phế
Tìm đâu ra bao dấu chân người đã xa rồi.

Biển nay lặng sóng, sóng đã trôi xa mang theo ước thề.
Cuộc tình năm xưa nổi trôi rong rêu về trên mông mênh ký ức.
Biển chôn hạnh phúc cùng trái tim này.
Bờ cát hoang lạnh còn mãi mong chờ người có quay về?
Ngày tháng mịt mờ, biển vẫn im nằm chờ bước chân người.

La Playa

Cuando la playa se inundo de luz y sol
y cuando el mar con su rumor habló de amor
cuando soñaba en el azul
una realidad este soñar
llegaste tú

flor de verano nuestro amor tal vez será
que una fatal brisa otoñal marchitará
fin de mi sueño de ilusión
y en esta playa naufragará mi corazón

Y seguirá igual arena y mar
la playa en soledad se quedará
el eco de tu voz se extinguirá
las huellas de los dos se borrarán

Cuando en la playa nuevamente brille el sol
allí estaré y junto al mar recordaré
evocaré la immensidad
de nuestro amor
que me brindó felicidad
has de volver
aquí en la playa te esperaré

Gọi Trong Nhớ

Nhạc & lời: Ernesto Lecuona
Lời Việt: Nguyễn Thảo
Trình bày: Triệu Vinh
Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
Ghi âm: TV Studio
Final mix: LeVuMusic Studio
Photo: Triệu Vinh
Graphics: MarcMarc

NT:  Siboney là một thành phố cũng như là một văn hóa của sắc tộc thiểu số trên đảo Cuba trước khi bị đô hộ bởi người Tây-Ban-Nha.  Nhạc sĩ Ernesto Lecuona đã viết ca khúc này trong lúc đang lưu lạc tha phương, để tỏ nỗi nhớ thương về miền đất mà ông đã lớn lên. 

Là một bài nhạc thật quen thuộc trong thập niên 50 và 60, nhưng hầu như không còn nghe thấy sau này.  Đó là cho mãi đến khi cuốn phim 2046 của Wong Kar-Wai xuất hiện với vai chính là Trương Mạn Ngọc và Lương Triều Vĩ.  Trong khung cảnh Hồng Kông nhưng rất film-noir, chợt trổi lên giai điệu bập bềnh của Siboney

Tuy lời ca nói về nỗi nhớ nhà, nhưng hầu như tôi có thể nghe được lời thương nhớ thiết tha cho một người tình đã xa.  Siboney.  Siboney.  Ta muốn em.  Ta sẽ chết cho tình yêu của em.

Và như thế mà Gọi Trong Nhớ.

Lời ca trong bài thật bay bổng, thoát ra khỏi sự gò bó của dich thuật.  Tôi chỉ nắm bắt lấy những hình ảnh thi vị rồi để cho chữ nghĩa cứ theo đó mà rơi vào khuôn nhạc.  Viết xong bài, tôi lại liên tưởng đến Triệu Vinh bên cây đàn guitar của anh.  Gọi trong nhớ, giấc mơ đêm này có em mang lại mối tình xưa.

Bản phối của bạn thật giống y như những gì tôi đã tưởng tượng.  Đến khi nghe tiếng Triệu Vinh cất lên, lúc anh buông lơi trong nỗi đam mê, nhè nhẹ say hơi thở em, tôi nghĩ, nhạc phẩm này phải là như vậy.  Nó đã hiện thân từ một tổng hợp của Triệu Vinh, bạn và tôi như một cơ duyên.

Gọi Trong Nhớ

Gọi trong nhớ, giấc mơ đêm này 
Có em mang lại mối tình xưa.

Lời êm ái, thoáng hương môi ngọt
Lướt trên mơ mòng cánh chim trời.

Này em hỡi, hãy đến đây thôi
Để tim run trong nỗi đam mê, nhè nhẹ say hơi thở em.  

Người yêu hỡi.  
Gió miên man gợi nỗi thương mong vì lòng nhớ tơi bời.

Gọi xa vắng,
Nghe tiếng anh chăng?
Trong giấc mê man, anh gọi tên em mãi

Gọi thương nhớ
Nghe trái tim anh mỏi mòn
Chết trong đêm lạnh lùng

Gọi say đắm
Giấc mơ chơi vơi
Vì vẫn mong em quay về từ năm cũ

Vòng tay ấm
Ôm ấp con tim
Cho từng vết thương phục hồi

Lắng nghe âm vọng
Tiếng anh kêu gào
Gữa đêm trường.

Hãy nghe anh gọi
Tiếng yêu vang vọng
Giữa muôn trùng.

Siboney

Siboney, yo te quiero,
yo me muero por tu amor. 

Siboney, en tu boca
la miel puso su dulzor. 

Ven a mí, que te quiero,
y que todo tesoro eres tú para mí.

Siboney,
al arrullos de la palma pienso en tí.

Siboney,
de mis sueños,
¿si no oyes la queja de mi voz?

Siboney,
si no vienes,
me moriré de amor.

Siboney,
de mis sueños,
te espero con ansia en mi caney,

Porque tú
eres el dueño
de mi amor, Siboney.

Oye el eco
de mi canto
de cristal,

no se pierda
por entre el rudo
manigual.
%d bloggers like this: