• Nguyên tác: Thì Thầm Rủ Tôi • Nhạc & lời: Ngu Yên • Trình bày: Nguyễn Thảo • Hòa âm & phối khí: Lý Giai Niên • Ghi âm & Final mix: Studio LGN • Graphics: Concept by MarcMarc
NT: Năm 2000, Thì Thầm Rủ Tôi của anh Ngu Yên tìm đến với tôi với nhiều xúc cảm.
Đây là một bài nhạc jazz. Trong nhạc Việt, đa số những bài mà tôi biết được gọi là nhạc jazz thường là nhạc blues, trong dạng early classic blues (nhạc blues cổ điển ban đầu) rất quen thuộc trong giới nô lệ da màu vào cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20. Đó là những Thúy Đã Đi Rồi, Nỗi Lòng, Những Chiều Không Có Em, v.v… (Ca khúc Sao Đêm của Lê Trọng Nguyễn có lẽ là một bài nhạc jazz Việt đầu tiên mà tôi biết.)
Thì Thầm Rủ Tôi là một bài nhạc jazz chính hiệu con nai vàng. Thêm vào đó, ca từ lại rất khác thường.
Có lẽ nhu cầu của đa số người nghe đã khiến những ca khúc không mang chữ nghĩa tình yêu lãng mạn, bi đát, vu vơ bị lọt đài “popular”, ngoài trừ một số nhạc Trịnh Công Sơn và Phạm Duy. Có lẽ vì vậy mà những khác thường hay làm cho tôi ngạc nhiên thích thú.
Đúng theo tiêu chuẩn jazz cổ điển, Thì Thầm Rủ Tôi được viết khá giản dị, và ngắn gọn, tuy không thoát khỏi cái “ngu yên” của anh Ngu Yên.
Anh nói về nỗi im lặng, nhưng cái im lặng của Ngu Yên rất ồn ào
Anh nói về nỗi chán chường, nhưng ẩn tình thì thật sôi sục
Hành văn của anh mang nhiều động từ hơn tĩnh từ. Đọc lời của anh làm tôi liên tưởng đến truyện ngắn của E. Hemingway.
Cho đến nay, Thì Thầm Rủ Tôi vẫn đem đến cho tôi nhiều ấn tượng.
Dù đã 25 năm trôi qua.
Những khi buồn không biết nói gì
Chỉ nghe tim chán chường
Lắng theo thói đời
Ngàn năm lơ lửng vô tình
Những cơn buồn khô khốc tháng ngày
Còn lại chăng trong tôi
Chút hơi mỏi mòn
Thở
Từng giây phút chong chanh, mong manh
Tôi bước đi trong cõi người ta bơ phờ
Chờ hôm nào đó mơ hồ
Nơi đến hẹn, không gặp ai
Nơi đã hẹn, không thấy ai
Thì xin cho tôi chết vui…
Có những lúc buồn lơ láo tâm hồn
Lặng im trống không
Nghe thoáng trong rã rời
Có tiếng thì thầm rủ tôi qua đời