Nhạc & lời: Jaques Brel Lời Việt: Nguyễn Thảo Trình bày: Nguyễn Thảo Hòa âm & phối khí: Lê Vũ LeVuMusic Studio Photo & graphics: MarcMarc
LV: Nếu phải chọn bài để hát thì có lẽ tôi không bao giờ chọn nhạc phẩm “Ne Me Quitte Pas” (“If You Go Away“) này. Với tôi, cách chuyển âm vận của bài khó cho người hát gầy dựng lên cao trào. Giai điệu của bài chủ yếu là theo phương hướng chuyển hợp âm, đều đặn, nhịp nhàng, không ngắt quãng, không quá cường điệu. Một giọng hát không điêu luyện sẽ khó mà tạo nên những khoảng khắc đặc biệt cho bài. Ngay cả một số ca sĩ Việt thật điêu luyện với bao năm kinh nghiệm cũng không làm tôi “phê” được với cách trình bày của họ.
Thế nên khi tôi thử làm bài này theo lời bạn yêu cầu, tôi đã cố tình làm khác đi bằng cách cho vào đó chút hơi hướm của blues. Nhưng khi bạn nghe thì bạn lại cho là bài nên chơi kiểu 3/4 chậm cho phù hợp với cách hát của bạn. Vì thế cho nên cuối cùng kejazz lại có 2 phiên bản của cùng một nhạc phẩm. May mắn là lời dịch của Phạm Duy rất tuyệt vời nên tôi xử dụng lời hát này cho phiên bản blues để tôi trình bày. Còn riêng cho bạn với lời dịch của bạn thì tôi lại dàn dựng một cách khác theo lời yêu cầu của bạn. Làm xong tôi nghe thì thích cả hai (Hoàn toàn chủ quan!). Giờ thì để xem người hát có làm cho người nghe “phê” được không. Thử thách lớn!
NT: Bạn biết không. Jaques Brel viết nhạc phẩm này như một lời từ biệt người yêu trước khi trở lại với vợ con của ông. Lời từ biệt ấy được viết lại bên này bờ sông Seine với nỗi lòng trắc ẩn quyến luyến cũng như niềm hối hận tội lỗi. Tuy có nhiều kịch tính trong câu chuyện, nhưng tôi nghĩ tình cảm này rất riêng tư. Tôi muốn bắt đầu như một lời nói thầm, trong thinh lặng, và tôi cảm nhận điệu boston mang lời ca đến gần thính giả hơn, nhất là khi thính giả Việt đã quá quen thuộc với lời dịch của Phạm Duy từ bản Anh ngữ của Rod McKuen. Cũng phải nói thêm rằng bản Anh ngữ của Rod McKuen không phải là bản dịch mà chỉ là phóng tác dựa trên mấy chữ “ne me quitte pas”. Bản Pháp ngữ, tôi vẫn thích nhất khi nghe Jaques Brel hát. Giọng ông ấm và trầm, không nặng nề kịch tính.
Người Yêu Đừng Xa Tôi Đừng đi nhé, em yêu Vì ta phải quên đi những thứ đáng quên thôi Cùng năm tháng qua mau Sẽ quên những khi nao, lời lầm lỗi trao nhau Bao giây phút phôi phai. Làm sao cố quên đi? Quên đi những khi ta đã giết chết trong nhau Niềm hạnh phúc mong manh. Lặng im với con tim Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa rời Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa tôi Này tôi dâng em, từng hạt mưa ngọc biếc Từ xứ khô cằn kia mưa không bao giờ rơi Đào lòng mộ sâu tôi tìm hoàng kim lấp loáng Đem khoác xác thân em cho dẫu tan xương thôi Và tôi sẽ vẽ một thế giới huy hoàng Tình yêu hóa thánh đường, cho em làm nữ vương Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa tôi Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa tôi Đừng đi nhé em yêu Này lời nói bâng quơ bằng ngôn ngữ không tên Xin riêng viết cho em Chuyện tôi kể em nghe tình nhân đã yêu nhau Đã thấy những con tim lại bốc cháy trong nhau Chuyện vương quốc xa xôi, vị vua chết trên ngôi Khi chẳng biết nơi nao tìm ra bóng em yêu Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa rời Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa tôi Tự ngàn xưa xa xôi, lửa tàn như bừng cháy Núi đá yên lặng xưa bất giác như sục sôi Vùng bạt ngàn hoang sơ. Vùng cằn khô cỏ úa Đã kết trái đơm bông khi ánh xuân xanh ngời Rồi hoàng hôn xuống, trời rực rỡ sắc màu Lửa đỏ và đen ngòm, sao không tan vào nhau? Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa tôi Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa tôi Đừng đi nhé em yêu Nước mắt sẽ ngưng rơi, tiếng nói sẽ im hơi Và tôi trốn ra xa nhìn em bước chân theo điệu luân vũ chơi vơi Và tôi lắng nghe em từng câu hát buông lơi Xin hãy cho tôi làm chiếc bóng theo em Chiếc bóng đôi tay em, tù nhân mãi không thôi Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa rời Xin em chớ xa tôi, xin em chớ xa tôi Ne me quitte pas Ne me quitte pas Il faut oublier, tout peut s’oublier Qui s’enfuit déjà Oublier le temps des malentendus Et le temps perdu à savoir comment Oublier ces heures qui tuaient parfois À coups de pourquoi le cœur du bonheur Ne me quitte pas, ne me quitte pas Ne me quitte pas, ne me quitte pas Moi, je t’offrirai des perles de pluie Venues de pays où il ne pleut pas Je creuserai la terre jusqu’après ma mort Pour couvrir ton corps d’or et de lumière Je ferai un domaine où l’amour sera roi Où l’amour sera loi, où tu seras reine Ne me quitte pas, ne me quitte pas Ne me quitte pas, ne me quitte pas Ne me quitte pas Je t'inventerai des mots insensés Que tu comprendras Je te parlerai de ces amants-la Qui ont vu deux fois leurs cœurs s'embraser Je te raconterai l'histoire de ce roi mort De n'avoir pas pu te rencontrer Ne me quitte pas, ne me quitte pas Ne me quitte pas, ne me quitte pas On a vu souvent rejaillir le feu De l’ancien volcan qu’on croyait trop vieux Il est, paraît-il, des terres brûlées Donnant plus de blé qu’un meilleur avri Et quand vient le soir, pour qu’un ciel flamboi Le rouge et le noir, ne s’épousent-ils paa? Ne me quitte pas, ne me quitte pas Ne me quitte pas, ne me quitte pas Ne me quitte pas Je ne vais plus pleurer, Je ne vais plus parle Je me cacherai là à te regarder danser et sourire Et à t’écouter chanter et puis rire Laisse-moi devenir l’ombre de ton ombre L’ombre de ta main, l’ombre de ton chien Ne me quitte pas, ne me quitte pas Ne me quitte pas, ne me quitte pas