Vừa Ngày Hôm Qua

• Nguyên tác: Hier encore
• Nhạc: Fred Ebb
• Lời: Charles Aznavour
• Bản Anh: Yesterday When I Was Young
• Lời Anh: Herbert Kretzmer
• Lời Việt: Nguyễn Thảo
• Trình bày: Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: ElevenSixteen
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Graphics: Concept by MarcMarc

NT: Dạo này, buồn buồn tôi hay đốt nhang rồi ngồi nhìn làn khói trắng mỏng manh từ tốn bay lên, nhìn ánh lửa đỏ gặm nhấm lớp bột trầm màu vàng nâu, nhìn cây nhang dần dần tàn lụi. Mùi trầm man mác nhẹ nhàng nhưng tâm tư thì lại thật dạt dào bao nỗi muộn phiền vô cớ.

Bỏ hút thuốc lâu rồi.  Nghĩ lại ngày xưa cũng hay nhìn khói thuốc bay nhưng hình như trong lòng chẳng chút gì trắc trở. Chất nicotine có làm lâng lâng nhưng không náo như men rượu.  Dư sức nhẩn nha vài câu thơ cho lòng vay chút bồi hồi…

ta đi, xưa gió đưa vài dặm
ta đi, xưa mưa ướt vừa căm
quê nhà ngoảnh lại mờ trong gió
hình như không đủ buồn trong lòng
ta đi, có những ngày trú quán
lòng mốc tình khô như lá bay
ngồi quán suốt ngày trông thiên hạ
ta có sầu không ta cũng chẳng hay *

Vậy mà bây giờ, chỉ cần một làn khói nhỏ thì hồn lại chùng sâu.  Trong một quán nhỏ đâu đó bên trời Tây, có một chàng trung niên cất tiếng hát Hier encore, j’avais vingt ans.  Je caressais le temps, et jouais de la vie comme on joue de l’amour, et je vivais la nuit sans compter sur mes jours, qui fuyaient dans le temps... Giọng ấm áp ẩn chút khản đục, như vừa đủ để nhắc đến những thăng trầm trong cuộc sống.  Tự nhiên mà lòng lại rưng rưng.

*Vũ Hữu Định, Chẳng Hay

Vừa Ngày Hôm Qua

Ngày hôm qua, mùa xanh lá non
Nhẹ quá giọt nước mưa rơi, ngọt trên bờ môi tuổi thơ
Dòn tiếng cười nói vui say trong bao trò chơi nhởn nhơ
Như gió đêm đến mơn man đùa trêu cùng bao ngọn nến

Và từng điều tôi mơ ước, từng lâu đài tôi đắp xây
Trên những đồi cát thênh thang, hoài theo thời gian đổi thay
Đời sống là những cơn mơ, đêm đêm phiêu lưu đó đây
Tỉnh giấc một sáng hôm nao, chợt thấy qua rồi ngày xanh

Ngày hôm qua, đời thơm ngát hoa
Từng nốt nhạc khúc liên hoan chờ môi hồng lên tiếng ca
Từng phút lạc thú đê mê chẳng ngưng gọi tên thiết tha
Hạnh phúc lấp lánh nên tôi quên cơn ray rức khôn nguôi

Tôi lao nhanh theo khao khát, bỏ lơ tuổi xuân lất lây
Tôi chẳng hề biết tương lai đời sống cùng bao đổi thay
Lời nói nồng ngát hương thơm lao xao theo cơn gió bay
Cùng tiếng cười, tiếng nô đùa cho đêm sâu thêm men say

Vừa hôm qua, vầng trăng biếc xanh
Chờ sớm mai nắng ngọt ngào gọi tôi dậy nghe tiếng yêu
Thần thánh từng phút thanh xuân cho tôi bay cao quá cao
Nào thấy đời sống nhục nhằn chìm sau màn sương u ám

Và trò tình yêu khi ấy là bao lời trên khóe môi
Ngọn lửa tình ái đam mê bùng lên rồi tan rất nhanh
Ai đến rồi đã ra đi như hơi men, như giấc say
Và cuối cùng dứt cơn mê chỉ thấy còn lại mình thôi

Giờ còn lại bao câu hát, nhưng nghe sao thêm xót xa
Và vị đắng chát trên môi theo bao giọt nước mắt rơi
Ngày tháng hạnh phúc qua rồi, chỉ còn thương tiếc không thôi
Với bao ngậm ngùi

Yesterday When I Was Young

Yesterday, when I was young
The taste of life was sweet like rain upon my tongue
I teased at life as if it were a foolish game
The way an evening breeze would tease a candle flame

The thousand dreams I dreamed, the splendid things I planned
I always built to last on weak and shifting sand
I lived by night and shunned, the naked light of day
And only now, I see how the years have run away

Yesterday, when I was young
There were so many songs that waited to be sung
So many wild pleasures that lay in store for me
And so much pain my dazzled eyes refused to see

I ran so fast that time, and youth at last ran out
And I never stopped to think what life was all about
And every conversation that I can recall
Concerned itself with me, and nothing else at all

Yesterday, the moon was blue
And every crazy day brought something new to do
And I used my magic age as if it were a wand
I never saw the waste and emptiness beyond

The game of love I played with arrogance and pride
And every flame I lit, so quickly, quickly died
The friends I made all seemed somehow to drift away
And only I am left on stage to end the play

There are so many songs in me that won't be sung
'Cause I feel the bitter taste of tears upon my tongue
And the time has come for me to pay for yesterday
When I was young

Khoảng Trống

• Nguyên tác: Empty Chairs at Empty Tables
• Nhạc: Claude-Michel Schönberg
• Lời: Herbert Kretzmer
• Lời Việt: Nguyễn Thảo
• Trình bày: Nguyễn Thảo
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: ElevenSixteen Soundscape
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Graphics concept by MarcMarc

NT:  Nhiều hôm, trong buổi chiều dần tối, ngồi một mình với ly rượu, bất chợt một câu nhạc làm tôi nghe trong trống vắng vang dội quá khứ, dập dồn như những con sóng ngày biển động. 

There’s a grief that can’t be spoken
There’s a pain goes on and on
Empty chairs at empty tables
Now my friends are dead and gone

Người hát có một giọng rất trẻ.  Chẳng quan trọng gì.  Căn phòng chập choạng trong bóng chiều.  Cũng chẳng hề gì.  Chợt như thấp thoáng những chiếc bóng.  Ai đó? Những khuôn mặt trai trẻ quen thuộc.  Những áo chemise trắng có phù hiệu khâu trên túi.  Những quần tây xanh đen.  Những ánh mắt ngời sáng.  Những bàn tay còn lem dấu mực.

Tuổi trẻ của chúng tôi trên đất nước Việt Nam đó.

Chúng tôi có hai mươi năm làm tuổi trẻ
Chưa bao giờ hưởng trọn một ngày vui
Khi lớn lên quê hương chung lửa đỏ
Tuổi thanh xuân mà lỡ mất nụ cười
*

Hai mươi năm.  Một phần tư một đời người.  Một phần tư, nhưng tờ giấy trắng đã loang lổ máu xương, đã nhàu nát bạo quyền, đã lỗ chỗ bom đạn.  Hai mươi năm tuổi trẻ u ám thê lương.

Bạn bè chúng tôi,
bao nhiêu người tắt thở
cho một đêm sống còn
bao nhiêu người không ngủ
cho một đêm bình an
*

Chúng tôi đã sống từng ngày như thật bình thường, nhưng ai dám nói những kinh hoàng của chiến tranh đã không gây tổn thương trong tâm hồn chúng tôi?  Ai dám bảo đảm tâm hồn chúng tôi đã không bị què quặt tàn phế vì cuộc chiến? 

Ôi những đêm đen này mở mắt ra còn thấy
Ôi tiếng bom đạn này nổ trong óc chúng ta
Ôi những đêm đen này xin bạn bè xích lại
Nhìn nhau rõ mặt mày xem mất còn những ai
*

Rồi chiến tranh chấm dứt năm 75.  Kẻ thắng người thua.  Nhưng mất mát thật quá nặng nề.

Tôi ngơ ngác trên xứ lạ.  Không một người bạn mà tôi có thể nói về những gì làm tôi bức rức băn khoăn.  Không một người mà tôi tựa lưng ngồi nhìn buổi hoàng hôn sắp tắt lịm và toan tính cho ngày hôm sau. Không một người mà tôi có thể òa lên khóc vì những cảm xúc bị dồn nén từ lâu mà không cần biết họ sẽ nghĩ gì.

Không còn hứa hẹn.  Không còn mơ ước. 

Bao nhiêu năm tuy sống an lành nhưng tôi vẫn giật nảy mình mỗi khi nghe tiếng động lớn, vẫn thỉnh thoảng ú ớ cơn ác mộng trên đoạn đường di tản từ Nha Trang vào Sài Gòn.  Rồi thức dậy, vẫn sửa soạn đi học đi làm như không có gì đã xảy ra.

Rồi một buổi chiều nọ, ngồi lắng nghe tiếng hát của gã trẻ tuổi.

Oh my friends, my friends forgive me
That I live and you are gone
There’s a grief that can’t be spoken
There’s a pain goes on and on

Tự nhiên tôi ứa nước mắt.  Ngực nghe nặng nề như nghẹt thở. 

Chúng tôi có hai mươi năm làm tuổi trẻ
Có hai mươi năm làm lở dở cuộc đời
Rồi hôm nay…
*

* Hai Mươi Năm Làm Tuổi Trẻ, Vũ Thành An

Khoảng Trống

Không sao nói ra nỗi chua cay này
Không sao dứt đi cơn đau triền miên
Những khoảng trống quanh đây nơi chỗ ngồi
Vẫn nhớ thương những người đã mất

Nơi đây vẫn âm ba câu lên đường
Ngọn lửa thắp nay vẫn như còn kia
Bao mơ ước cho nhau mai sau này
Nhưng sáng mai chẳng hề thấy về

Đêm nao bên nhau, khuất nơi góc phòng
Bao đôi mắt rực sáng chung nỗi niềm
Rồi cùng vang câu hát nao nao lòng
Mà giờ ta nghe, vẫn nghe
Lời ca tha thiết, tiếng ca oai hùng
Thành khúc tiễn đưa phút sau cùng
Bên giây kẽm gai giăng lạnh lùng
Hừng đông

Anh em hãy thứ tha cho tôi vì
Anh em chết nhưng tôi vẫn còn đây
Bao chua chát nói không sao nên lời
Và vết thương muôn đời còn tươi

Trên vuông kính thấy in khuôn mặt người
Những chiếc bóng im hơi trên sàn xưa
Những khoảng trống quanh đây sao xa lạ
Khi chúng ta không còn gặp nhau

Anh em hỡi, xin chớ hỏi tôi hoài
Hy sinh đó, hy sinh rồi được chi?
Những khoảng trống quanh đây nay im lìm
Nơi tiếng ca đã ngừng muôn đời

Empty Chairs at Empty Tables

There's a grief that can't be spoken
There's a pain goes on and on
Empty chairs at empty tables
Now my friends are dead and gone

Here they talked of revolution
Here it was they lit the flame
Here they sang about tomorrow
And tomorrow never came

From the table in the corner
They could see a world reborn
And they rose with voices ringing
And I can hear them now!
The very words that they had sung
Became their last communion
On this lonely barricade
At dawn

Oh my friends, my friends forgive me
That I live and you are gone
There's a grief that can't be spoken
There's a pain goes on and on

Phantom faces at the window
Phantom shadows on the floor
Empty chairs at empty tables
Where my friends will meet no more

Oh my friends, my friends
Don't ask me what your sacrifice was for
Empty chairs at empty tables
Where my friends will sing no more