Nhạc: Lê Vũ Lời: Hoàng Thị Bích Ngọc Trình bày: Vũ Đèo Hòa âm & phối khí: Lê Vũ Ghi âm: Studio Vũ Đèo Final mix: LeVuMusic Studio Photo: Trang Trần Graphics: MarcMarc
NT: Đáng lẽ ra, tuần trước, nhân dịp đầu năm KẻJazz định giới thiệu Dương Cầm Dạ Khúc cùng với lời chúc các bạn một năm mới “phơi phới nhiều niềm vui, du dương nhiều giai điệu, và rủng rỉnh nhiều tiền xài hoài không hết”. Nhưng vào phút chót, KJ lại quyết định mừng ngày National Bossa Nova, nên đành hoãn lại cho đến tuần này.
Lại nhân năm con mèo, định nói về năm con mèo khác với năm con mèo như thế nào, nhưng thôi… nói chuyện nhạc chắc ăn hơn. Nói nhảm bị rầy thì lại xúi quảy cả năm chết bà.
Chuyện nhạc thì như thế này: Dương Cầm Dạ Khúc có một giai điệu thật đẹp, là sáng tác của Lê Vũ. Lời hát được viết bởi Hoàng thị Bích Ngọc, một nhạc sĩ đã có một thời với nhiều sáng tác, trong đó, Người Con Gái Trong Tranh là một nhạc phẩm tôi rất thích. Thêm rằng HTBN là em gái của LV. Tài năng nghệ thuật cuộn trong mớ DNA của gia đình.
Dạ Khúc được viết từ lâu lắm, cũng phải gần 20 năm. Tôi nhớ lần đầu tiên được nghe, tôi thấy lòng buồn rưng rức. Giai điệu lên lên xuống xuống rất chừng mực, không thoát ra, như vẫn còn nhiều uẩn ức. Ca từ rất nhẹ nhàng chứa đựng nhiều hình ảnh mộng mị. Rất là HTBN.
Mãi đến năm này, khi nghe Vũ Đèo cất tiếng hát, tôi mới chiêm nghiệm ra cái nét ma quái của Dạ Khúc, Chơi vơi trên âm vực cao, tôi bắt gặp cái lạnh của một giấc mơ không hiền. Tiếng hát ấy như vẳng lại từ một thế giới nào thật mơ hồ.
Đèn đêm thức chờ ngóng ai? Đường phố thênh thang không hồi âm. Cành hoa trắng tỏa ngát hương, còn vấn vương chi thêm nặng trĩu con tim? Hàng cây đứng đợi dáng xưa. Thềm đá khóc, nhớ bước chân quen. Người yêu dấu, người có nghe? Lời trái tim ta đang thét gào vô vọng.
Vô tình hôm nay lướt trên Facebook, nhìn thấy bức ảnh của một người bạn, cùng với mấy dòng thơ của thi sĩ Jorge Luis Borges mà cô đã dịch: Tôi có thể cho em nỗi cô đơn tôi, bóng tối tôi, cơn đói trái tim tôi; tôi đang cố mưu chuộc em bằng bất định, bằng hiểm nguy, bằng thất bại… (I can give you my loneliness, my darkness, the hunger of my heart; I am trying to bribe you with uncertainty, with danger, with defeat…)
Đầu năm được đọc một dòng thơ xúc tích, nghe một ca khúc trữ tình, ngắm một bức ảnh sâu thẳm, lòng thấy thật mênh mông…
Cám ơn Lê Vũ và Hoàng Thị Bích Ngọc. Cám ơn Vũ Đèo. Cám ơn Trang Trần. Cám ơn những người nghệ sĩ vẫn đang đi tìm những gì lóng lánh tuyệt đẹp trong đời sống…
Đèn đêm thức chờ ngóng ai? Đường phố thênh thang không hồi âm Cành hoa trắng tỏa ngát hương Còn vấn vương chi thêm nặng trĩu con tim Hàng cây đứng đợi dáng xưa Thềm đá khóc, nhớ bước chân quen Người yêu dấu, người có nghe? Lời trái tim ta đang thét gào vô vọng Ngàn tiếng sóng cuồn say gọi bờ cát vắng Ngàn tinh tú triền miên gọi niềm mơ ước Gọi yêu dấu về đây Lắng nghe tiếng tim ta trên phím dư âm vẫn mong chờ Chợt nghe gió mùa lên Tự tình tự trên tóc Chợt nghe thoáng giọt mưa Thì thầm thì trên má Tìm đâu đôi mắt yêu thương? Tìm đâu đôi cánh tay êm? Tìm đâu phút đầu thần tiên Nửa đêm thức, chợt nhớ ai Dạo phím tương tư, đêm trường canh Nhà im vắng, buồn hắt hiu Bàn ghế chơ vơ như tượng đá công viên Hồn hoa cũ; đàn bướm đêm Cùng dưới ánh sao mơ đêm xưa Vầng trăng sáng làm chứng nhân Lười trái tim ta đang ước nguyện âm thầm Màn đêm xuống, màu mắt nhung Còn ngây ngất những cơn đê mê? Dòng ký ức chảy khắp nơi Tình khúc đêm hồng ta đã hát trao người Trời khuya thanh vắng, dạo phím chơi vơi Lòng ngân nga khúc âm buồn…