Trời Còn Mưa Mãi

• Nguyên tác: Ribaibaru
• Nhạc & lời: Mayumi Itsuwa
• Lời Việt: Khúc Lan
• Trình bày: Lê Thu Hiền
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm: Phòng Thâu LTH
• Final mix: LeVuMusic Studio
• Graphics: Concept by MarcMarc

NT:  Nhạc phẩm Ribaibaru của cô ca sĩ Mayumi Itsuwa có một giai điệu thật cổ điển và thật lãng mạn.  Không hiểu gì ca từ tiếng Nhật, tôi chỉ cảm nhận một điều gì rất lãng đãng về tình yêu, và lòng thì thấy hơi buồn buồn.

Qua phiên bản của Khúc Lan, tôi tìm ra một cuộc tình thật thơ mộng và đầy nỗi tiếc thương.

Sực nhớ đến ca khúc Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu của Nam Lộc, cũng thật thơ mộng của cả một thời học trò.  Nhưng nguyên tác Tell Her I Love Her thì… rất khác.

Thế nên mới tò mò muốn xem thử Ribaibaru là như thế nào.

Hồi Sinh

Dưới cơn mưa tầm tả
Đi ngang qua đường phố
Như ánh chớp cơn sấm mùa hè
Tình yêu ta quá vội vàng hấp hối

Ôi, từng vết phỏng nhức nhối
Cho trái tim thêm nhọc nhằn phục hồi
Hồi tưởng từng cảm xúc đã xa
Của câu chuyện chẳng còn ai kể lại

Nếu chỉ như là khách qua đường
Rồi sẽ quên. Rồi sẽ quên.
Nhưng trong tận sâu đáy nỗi đau
Tim rách bươm chỉ vì yêu mãnh liệt

Ôi, anh đã một thời quá khứ dịu dàng
Nhưng ấm áp nay đã thành lạnh lẽo

Hồi sinh
Khi hồi tưởng từng cảm xúc đã xa
Của câu chuyện chẳng còn ai kể lại

(Bản dịch của NT từ nguồn: letras.com)

Chị Lê Thu Hiền có một giọng hát dường như lúc nào cũng mang lắm nỗi niềm, trầm trầm, khan khản.  Và một tâm hồn đẫm mùi đời.  Mỗi lần nghe chị hát, tôi thường cảm thấy lòng mình chùng xuống, hụt hẩng.  Hôm nay nghe Trời Còn Mưa Mãi, tuy trời Houston đã thôi mưa, chỉ lạnh, tôi vẫn cứ nghe đâu đó mùi vị ẩm ướt vì hình như trong cuộc sống cơn mưa vẫn cứ kéo dài…

Trời Còn Mưa Mãi

Trời còn làm mưa mãi cho nhớ thương dâng đầy vơi
Cuộc tình mình ngày qua ngỡ tan như bọt mưa
Nào ngờ đâu ta vẫn mang những vấn vương bâng khuâng ngày tháng
Hỡi những cánh chim, về đâu cho ta nhắn tới ai nỗi niềm

Anh
Từ xa vắng có bao giờ nhớ thương
Bao ngày cũ?
Có thấy tâm hồn mình
Chợt bâng khuâng khi thu về
Để trời làm mưa gió?
Em
Từ xa vắng vẫn mang đầy xót xa
Những dấu yêu ngày cũ
Vẫn mãi cứ mong chờ
Một ngày tình ta thôi chia lìa

Trời còn hoài mưa gió khiến cho ta buồn thêm
Làm một mình ngồi đây ngắm mưa bay ngoài song
Người dạt trôi nơi nao đêm vắng, có nghe tâm tư sầu nhớ
Tới những phút xưa mình còn nhau môi ấm ngất ngây trao tình

Ribaibaru

Furishikiru ame no naka o
Ashibaya ni toori sungita
Natsu nohi no inazuma no yoo ni
hakanaku kieta futari no ko i

Aaaaahhhh...
Are hodo hage shiku moeta
Kokoro nga
ima wa ha iro no ribaibaru
Aaaaahhhh...
Kuriga esu dake noo mo idewa
yome na eranu
kako nomo nogatari

Yukizuri no hito naraba
Wasuraremo suru keredo
Nami dagumu rasuto shin dewa
Ai nofu kasani kizu ite ita

Tokyo, Một Đêm Mưa

• Tựa Anh: One Rainy Night in Tokyo
• Nhạc & lời: D. Suzuki
• Lời Anh: G.Seldem, M.Brown
• Lời Việt: Dục
• Trình bày: 
• Hòa âm & phối khí: Lê Vũ
• Ghi âm & final mix: LeVuMusic Studio
• Graphics: Dục

NT: Trước hết, phải cảm ơn anh Dục đã giới thiệu với KẻJazz một nhạc phẩm jazz Nhật vào ngay lúc KJ đang có ý định tìm hiểu và giới thiệu nhạc jazz từ những quốc gia hoặc văn hóa ít được biết đến. Tôi cũng được biết Tokyo có rất nhiều jazz club, và văn hóa jazz rất phổ biến ở thành phố này.  Cũng như nhiều lần trước đây, Dục đã dịch sẵn lời việt, cũng như tạo sẵn graphics cho bài.   

Để giới thiệu, tôi đã lục khắp mạng mà vẫn không thấy một tài liệu gì đáng biết về ca khúc One Rainy Night in Tokyo và ngay cả  người nhạc sĩ . Lại nữa, cũng một ca khúc mà lại có 3, 4 tên tác giả, từ D. Suzuki (Domei Suzuki?), Suzuki Michiaki đến Kuwabara Yukiko.  Và chỉ có Brenda Lee là ca sĩ tôi biết đã ghi âm ca khúc này vào năm 1965 (phát hành tại Tokyo).

Bài nhạc này rất bình dị, từ giai điệu đến ca từ (Anh ngữ, vì tôi hoàn toàn mù tịt tiếng Nhật). Tuy không gây cho tôi ấn tượng gì, nhưng lại khiến tôi suy nghĩ nhiều đến buổi nói chuyện với Ngô Minh Trí. Phải chăng nhạc jazz (thuần túy?) chỉ dành cho những ngôn ngữ (và văn hóa?) có nguồn gốc từ tây phương? Ngay cả khi bài nhạc jazz được viết bởi nhạc sĩ Á châu, họ có phải bỏ hết những cá tánh, những đặc thù văn hóa để được công nhận là… jazz? Và sẽ có hay không, dòng nhạc jazz Việt Nam?

LV: Thoạt đầu tiên nghe bài nhạc này tôi đã nghĩ rằng nhạc nghe rất “Nhật” nhưng không có mang những nét quen thuộc của jazz mà ta thường nghe.  Thế nhưng đây là một bài rất phổ thông ở Nhật mà anh Dục giới thiệu là jazz. Sau đó tôi lại còn đọc được đối thoại giữa bạn và nhạc sĩ Ngô Minh Trí về jazz khiến tôi còn suy nghĩ thêm nữa cá tánh riêng của nhạc phẩm này.

Tôi chắc rằng NMT sẽ không công nhận bài này là một bài nhạc jazz. NMT đã cho rằng những cố gắng để jazz hoá một số nhạc phẩm Việt ngày trước cũng chỉ là uổng công thôi vì phong cách nhạc Việt không gần gũi với nhạc jazz vì khác việt trong ngôn ngữ và văn hoá. Theo như vậy thì người nào gọi bài nhạc Nhật này là nhạc jazz thì là kẻ không hiểu gì về nhạc jazz sao?

Tôi nghĩ NMT có chút khắt khe, cứng ngắc trong quan điểm của mình. Nhưng anh là người được đào luyện chính quy về nhạc cổ điển và nhạc jazz ở trên đất Mỹ này nên dĩ nhiên nhận xét của anh phải có trọng lượng.  Tuy nhiên như vậy có đúng không?  Với tinh thần của jazz là cởi mở, hứng đâu làm đó, phá vỡ khuôn cách cố hữu thì tại sao lại gò bó chỉ trong khuôn khổ nhạc Âu Mỹ.  Tôi từ chối việc phải chấp nhận là nhạc Đông Phương không làm ra jazz được.

Nói cho cùng thì nhạc jazz xuất phát từ đất Âu Mỹ nên làm sao tránh được cái nhìn như vậy. Thế nhưng chẳng lẽ không thể nào có nhạc jazz mang tính cách Đông Phương sao? Cái khuôn khổ nhạc jazz của Âu Mỹ chỉ được dựng lên sau này, sau khi người da đen đã thành công mang nhạc của họ vào nền văn hoá Âu Mỹ.  Lúc đầu nhạc jazz ban sơ chỉ là hứng lên thì đánh thôi, đâu có theo khuôn khổ, luật định gì đâu? Người sau sắp loại thành hệ thống cho những lý thuyết này nọ để giải thích cho học trò và nghiên cứu.  Nhạc Ba Tây bossa nova cũng vậy; cũng được chấp nhận như một đường lối khác của jazz.  Như vậy tại sao nhạc Đông Phương không thể được xem là jazz với tính cách Đông Phương của nó? 

NT: Hôm nọ bạn có nói rằng mai mốt khi về hưu, có lẽ bạn sẽ ghi danh học nhạc… jazz. Tôi nghĩ đây có thể là đề tài cho luận án cao học của bạn đấy.

LV: Nói chơi cho vui chứ chỉ có điên mới nghĩ đến chuyện học hành nữa.  Thêm nữa tôi cho rằng đôi lúc bằng cấp mà không đi đôi với thực tiễn thì cũng vô nghĩa.  Nói lý thuyết cho hay nhưng không làm được bài nhạc jazz cho ra hồn thì uổng công đèn sách mất.  Thế giới này có biết bao gương nhạc công ca sĩ thành công vượt bực mà chẳng có chút bằng cấp nào.  Có người còn không đọc nốt được thì sao?  Hơn nữa học về nhạc jazz thì tôi chịu thua.  Cho đến giờ này tôi vẫn không biết jazz là gì, ở đó mà còn có chuyện đi học.  Thôi nói tào lao miên man chẳng vào đâu.  Mời thính giả thưởng thức một bài nhạc jazz (?) Nhật.

Tokyo, Một Đêm Mưa

Đêm nào mưa gió bên trời Tokyo,
Có chàng lữ khách lang thang trên đường,
Có nàng thiếu nữ tóc đọng mưa buồn,
Rồi hai trái tim chung một nhịp đường.

Trời đêm giông tố hai ta đứng trú,
Hiên nhà ai đó mối tình vừa chớm,
Ấm trong vòng tay khách giang hồ,
Ngước lên nàng nói "I love you!".

One Rainy Night in Tokyo

One Rainy Night In Tokyo
One lonely boy no place to go
One lovely girl rain drops in hair
Two people meet they make a pair.

It never fails to happen here
It needs no special time of year
And when he says, I love you
There's little else you can do