• Nguyên tác: Crazy • Nhạc & lời: Willie Nelson • Lời Việt: Minh Nguyệt • Trình bày: Minh Nguyệt • Hòa âm & phối khí: Lê Vũ • Ghi âm: Tri Bui Studio • Final mix: LeVuMusic Studio • Graphics: Concept by MarcMarc
NT: Mấy tuần nay, tôi đang đắm chìm trong cuốn tiểu huyết mới của Haruki Murakami, The City and Its Uncertain Walls (Thành Phố và Những Thành Tường Bất Định), một cuốn tiểu thuyết dày cộm của nhà văn Nhật được đọc giả trên thế giới yêu chuộng.
Cuốn tiểu thuyết đi sâu vào cái biên giới mong manh giữa ảo và thực, nơi mà những bức tường thành không chỉ đơn thuần là một cấu trúc vật lý, mà còn là biểu tượng cho sự bất định và mơ hồ của tâm linh. Murakami xây dựng một thế giới nơi mà ranh giới giữa thực tại và giấc mơ, giữa ký ức và hiện tại, luôn luôn biến đổi và khó nắm bắt. Những nhân vật trong truyện, dù có thực hay ảo, đều bị cuốn vào vòng xoáy của sự tìm kiếm và đối mặt với những cảm xúc sâu kín nhất của chính bản thân mình.
Trong khi đọc, tôi bắt gặp mình và nhân vật chính có một sự lẫn lộn, ai là tôi và ai là nhân vật trong truyện. Những đoạn văn của Murakami như vẽ lên bức tranh mà chính tôi cũng không thể phân biệt được đâu là giới hạn giữa bản thân và nhân vật. Tôi như lạc vào mê cung của cảm xúc và tâm trí, nơi mà mỗi trang sách lật mở một phần của chính con người tôi. Những dòng chữ của ông khiến tôi dường như đang sống trong một thực tại đa chiều, nơi mà giấc mơ và hiện thực giao thoa.
Murakami đã khéo léo dẫn dắt tôi qua những hẻm tối tăm của cuộc sống, nơi mà những bức tường thành không chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ mà còn là biểu tượng của những giới hạn tinh thần mà mỗi chúng ta phải đối mặt. Những câu chuyện trong “Thành Phố và Những Thành Tường Bất Định” không chỉ là câu chuyện của các nhân vật, mà còn là câu chuyện của chính tôi, của bất kỳ ai đang tìm kiếm bản ngã và sự thật giữa thế giới đầy những mơ hồ.
Cuốn tiểu thuyết của Murakami không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là một cuộc hành trình khám phá bản thân và đối mặt với những bí ẩn sâu thẳm trong tâm hồn. Đây thực sự là một tác phẩm khiến tôi phải suy ngẫm về chính mình và thế giới xung quanh, về những thứ mà tôi tưởng chừng như đã hiểu rõ nhưng thực ra vẫn còn rất nhiều điều chưa được khám phá.
Tôi cũng khám phá ra rằng, khi tôi nghe Minh Nguyệt hát ca khúc Điên Cuồng bản dịch bài Crazy bởi chính cô, tôi cũng hơi có cảm giác lẫn lộn như khi đọc truyện của Haruki Murakami. Tiếng hát của Minh Nguyệt như thổi vào lòng tôi những cung bậc cảm xúc đa dạng, lúc thăng hoa, lúc trầm lắng, khiến tôi như bị cuốn vào một thực tại song song, nơi mà mỗi câu hát đều mở ra một góc nhìn khác về chính mình. Những lời ca không chỉ đơn thuần là âm thanh mà còn là những dòng cảm xúc, làm cho tôi lạc lỏng nơi mà sự thật và mơ hồ đan xen nhau trong từng nhịp điệu.
Đọc đến đây, thể nào Minh Nguyệt cũng sẽ phán cho tôi một câu, “Cái ông này lúc nào cũng dài dòng văn tự. Thôi đi ông, để cho tui hát.”
Điên Cuồng
Điên rồi, lòng cuồng điên trong nỗi cô đơn và thương nhớ
Tôi điên rồi, lòng cuồng điên với nỗi đau khôn nguôi
Biết rõ rằng, tình yêu anh với tôi là chóng vánh
Sẽ có ngày người rời tôi vui với duyên mới thôi
Mãi lo,vì sao tôi mãi ôm nỗi lo
Cứ vấn nghi, vì sao tôi đã như thế này
Ôi, ôi, tôi điên rồi, tưởng tình yêu tôi đã trao được trân quý
Tôi đã điên vì cố yêu. Tôi đã điên vì khóc thầm
Và tôi đã điên rồi vì cứ mãi yêu anh
Crazy
Crazy, I'm crazy for feeling so lonely
I'm crazy, crazy for feeling so blue
I knew you'd love me as long as you wanted
And then someday, you'd leave me for somebody new
Worry, why do I let myself worry?
Wondering what in the world did I do?
Crazy for thinking that my love could hold you
I'm crazy for trying
And crazy for crying
And I'm crazy for loving you