• Nguyên tác: Alguien Cantó • Nhạc & lời: Udo Jürgens • Bản Anh: The Music Played • Lời Anh: Michael Hawker • Lời Việt: Nguyễn Thảo • Trình bày: Nguyễn Thảo • Hòa âm & phối khí: Lê Vũ • Ghi âm: Eleven-Sixtteen Soundspace • Final mix: LeVuMusic Studio • Photo & graphics: MarcMarc
TN: Tôi chợt nghĩ ra; hình như đa số ca khúc trên cả thế giới thường mang nhiều nỗi u buồn.
Ở xứ sở như Việt Nam thời mới lớn, tôi có thể cho là âm nhạc phản ảnh đời sống. Trong cuộc nội chiến trường kỳ, với bao cuộc phân ly, sinh tử, thì nỗi muộn phiền vướng mắc trong câu hát chẳng có gì là lạ lùng. Ngay cả trong thời điểm nhạc jazz ở Mỹ, âm hưởng đau buồn của kiếp người bị bạc đãi vẫn bàng bạc trong âm nhạc thì cũng dễ hiểu.
Nhưng rồi, càng nghe nhiều, càng thấy hầu như lời ca thường nói lên những nỗi hoang mang lo sợ của đời sống, những muộn phiền trong tình yêu, những đau đớn khi tan vỡ. Chung chung là rất buồn và luôn luôn buồn.
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu? Người buồn… “nhạc” có vui đâu bao giờ…
Đây là tôi méo mó câu thơ chôm của cụ Nguyễn Du để tự hỏi phải chăng chỉ tại vì tôi hay buồn mà ra nông nỗi…
Lại chợt nhớ vì hay buồn mà thi sĩ Ngu Yên đã gọi nó là Buồn Tầm Thường:
Buồn Tầm Thường Xưa nay có ai mà không buồn Nặng trong hồn chút gì vấn vương Ngày xưa mới lớn buồn lẩm cẩm Nay tuổi trung niên buồn tầm thường Buồn tầm thường trong tròn ngoài vuông Lúc sâu lúc cạn lúc điên cuồng Khi cao khi thấp khi lơ lửng Buồn làm đời ta thêm dễ thương
Như vậy nha, có buồn thì xin bạn thông cảm, và cứ thấy… dễ thương
Lạc loài khi con tim em như vắng xa rồi Có chi trong đôi mắt ấy, đâu thấy bao giờ Giá như anh lên tiếng sớm, em chắc chưa rời Mà không dưng bỗng vang lên khúc ca thật buồn Từng đôi, tay trong tay nhau, lả lướt ra thềm Thế nhưng em đã cất bước lặng lẽ đi về Có ai đưa tay khẽ níu, em đã quay lại Nhìn em trong cánh tay ai, nghe nhạc buồn thêm Một mình anh trong góc tối, trễ tràng nhưng bỗng nhận ra Ta đã luôn khắn khít, đã hơn là bạn thân Vì sao anh kiêu hãnh quá, mãi hờ hững, mãi lặng thinh Vô ý anh đã xô đẩy em vào vòng tay người lạ kia Điều anh luôn mong em biết, nhưng chẳng nên lời Dấu sâu trong tim biếng nhác như kẻ vô tình Để nay anh như thức giấc khi mất em rồi Vòng tay kia đã ôm em nghe nhạc buồn thêm
The Music Played
An angry silence stayed where love had been And in your eyes a look I've never seen If I had found the words you might have stayed But as I turned to speak the music played As lovers danced their way around the floor I suddenly watched you walk towards the door I heard a friend of yours suggest you stay And as you took his hand the music played Across the darkened room the fatal signs I saw We'd been something more than friends before Well, I was hurting you by clinging to my pride He had been waiting and I drove him to your side I couldn't say the things I should have said Refused to let my heart control my head But I was made to see the price I paid And as he held you close, the music played
Hay quá ❤️
Cám ơn Nguyễn Thảo
LikeLike