Hồ Đắc Anh Thi

Anh Thi và Jazz

Ngô Nhật Trường

Hồ Đắc Anh Thi có lẽ là người phụ nữ duy nhất tôi từng quen biết có một tình yêu say đắm với jazz. Cô ăn cũng jazz, uống cũng jazz, cà phê cũng jazz, ngủ cũng jazz (cái này là tôi đoán vậy, vì cổ ngủ thì tôi làm sao mà biết được), mấy lần gặp cô cũng là trong những đêm nhạc jazz “Misty Jazz Night” do cô tổ chức hằng tuần ở café Bason. Hầu như ở Sài Gòn, chỗ nào có jazz là có cô ở đó. Mấy sự kiện nhạc jazz, lần mò thế nào cũng có cô tham gia trong ban tổ chức.

Xuất thân từ một gia đình có truyền thống văn hóa nghệ thuật nhiều đời, cộng thêm mấy mươi năm sinh sống ở Pháp, nên sự cảm thụ âm nhạc của Anh Thi có phần cũng khác biệt với đám đông. Tôi nhớ lần đầu gặp Anh Thi là trong một đêm nhạc Pháp. Tôi đã ngẩn ngơ khi cô ngồi đó trong bộ trang phục màu đen với mái tóc xõa, cất lên những nốt đầu tiên của La Chanson d’Orphée (Manhã De Carnaval). Chất giọng nhẹ quá đỗi như chỉ là thủ thỉ đã khiến tôi trôi đi lơ đãng trong điệu bossa nova. Về sau tôi mới biết bài này cũng là bài đầu tiên mà cô thâu cho KẻJazz. Phải nói là một trong những bài mà tôi rất thích. Và về sau tôi cũng mới biết là cô “chuyên trị” bossa nova. Chúng tôi vẫn hay gọi đùa Anh Thi là “nữ hoàng bossa” là vì thế.

Nói đến cơ duyên giữa Anh Thi và KẻJazz thì chắc hẳn không thể nào khác là vì jazz. Vì cô yêu jazz và KẻJazz cũng yêu jazz. Những tâm hồn đồng điệu bắt lấy nhau trong hân hoan. Đó là lần Anh Thi viết thư cho KẻJazz, cũng là lần KẻJazz nghe tiếng hát đó và biết mình đã có thêm một tri kỷ.

Ngô Nhật Trường
Sài Gòn, tháng bảy, 2018

[trở về]

%d bloggers like this: